Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Đó nhưng là cự thú siêu cấp hình thế dài gần trăm dặm, Lâm Minh đến tột cùng là dùng biện pháp thương đến nó? Đoan Mộc Quần cảm giác không thể tin. Thân pháp lúc trước Lâm Minh né tránh công kích của Cự Côn, hắn chỉ là khen ngọi, còn không đến mức không thể lý giải. Hiện tại, hắn lại hoàn toàn không biết Lâm Minh rốt cuộc làm những gì.

Cự Côn như trước ở không trung rít gào, thanh âm của nó chấn động hải dương, như ngàn vạn sấm sét đồng thời nổ vang!

Ầm!

Đuôi Cự Côn đột nhiên vụt đánh lên mặt biển, trực tiếp nhấc lên sóng lớn cao mười dặm!

Sóng lớn vọt lên trời, lại xua tan mây đen trên trời, không kiêng nể gì xối lên Thần Hoàng đảo, đem tảng lớn hài cốt cung điện chôn vùi phá hủy!

Nhìn thấy một màn này, ngay cả Phong Thần một mực lạnh nhạt cũng âm thầm líu lưỡi. Đây chính là điểm khủng bố của thánh thú siêu cấp, chỉ riêng thể hình thật lớn kia đã là vũ khí vô kiên bất tồi rồi!

- Đây thật sự là một cỗ máy chiến tranh siêu cấp, có lẽ về mặt chiến đấu một mình nó cũng không xuất chúng, nhưng nếu là dùng để công hãm trận pháp tông môn, tông môn ngũ phẩm trở xuống hoàn toàn là nghiền ép!

Đoan Mộc Quần cảm khái từ đáy lòng. Nếu không có mấy cường giả Mệnh Vẫn tầng ba trở lên liên thủ, thật sự không đỡ được năng lượng xung kích của Cự Côn!

Lúc này, ở trong Cự Côn, chiến đấu giữa Lâm Minh và đám người Huyễn Vũ Thiếp đã đến hồi gay cấn.

Huyễn Vũ Thiếp, ba trưởng lão đã là sắc mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.

Linh hồn lực trực tiếp giao phong, tinh thần chi hải của Cự Côn chính là chiến trường, mà đám người Huyễn Vũ Thiếp rõ ràng ở vào tình thế bất lợi.

Hiện tại, Huyễn Vũ Thiếp đã lui đến nơi dấu ấn linh hồn cuối cùng, linh hồn lực nàng phát ra ngưng tụ thành một hư ảnh mặc chiến giáp màu đen, giống y hệt bản thân nàng.

Mà ở trước mắt nàng, Lâm Minh tay cầm bạch thương cũng chậm rãi hiện lên.

Nhìn thấy Lâm Minh, Huyễn Vũ Thiếp cắn chặt răng:

- Lâm Minh! Ngươi thật to gan! Thật sự muốn cùng Nam Hải Ma Vực ta thành tử địch?

Lâm Minh trong lòng buồn cười:

- Nghe ý tứ của Huyễn tông chủ, dường như nếu ta hiện tại dừng tay thì không phải tử địch của Nam Hải Ma Vực?

- Ngươi...

.

Huyễn Vũ Thiếp tức giận bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt:

- Hay cho Lâm Minh ngươi, nếu ngươi muốn chết ta liền thành toàn ngươi. Ngươi chờ Huyễn trưởng lão xuất quan đi, Huyễn trưởng lão đã thành tựu Mệnh Vẫn tầng bốn. Đợi đến ngày hắn xuất quan, ta xem ngươi đỡ như thế nào!

- Mệnh Vẫn tầng bốn sao.

.

. Chỉ mong hắn không nên bế quan thất bại.

Lâm Minh không quan tâm cười cười, trường thương phất ngang, đâm thẳng hướng Huyễn Vũ Thiếp!

Đây là vũ khí do linh hồn lực ngưng hóa mà thành, Chiến Linh đồng dạng có thể tăng phúc linh hồn lực. Với Chiến Linh tăng phúc lại thêm Ma Quang phụ trợ, uy lực một thương này khiến Huyễn Vũ Thiếp mặt hoa biến sắc.

Nàng đã trong nháy mắt phán đoán ra, một thương này hơn phân nửa là không đỡ được. Nhưng phía sau nàng chính là dấu ấn linh hồn Huyễn Vô Cực để lại, nếu nàng không đánh mà chạy, dấu ấn linh hồn sẽ bị Lâm Minh trực tiếp phá hỏng!

Huyễn Vô Cực mới là người thống trị chân chính của Nam Hải Ma Vực, mà Cự Côn là vốn liếng để hắn chinh chiến thiên hạ. Nếu làm mất Cự Côn, nàng không dám tưởng tượng làm thế nào đề gánh vác lửa giận của Huyễn Vô Cực!

Chính là lưỡng lự trong nháy mắt này, Huyễn Vũ Thiếp lại muốn tránh thì đã muộn!

Cây thương linh hồn của Lâm Minh đã đâm tới trước mắt Huyễn Vũ Thiếp.

Hây!

Huyễn Vũ Thiếp quát một tiếng, dùng hết toàn bộ linh hồn lực, một kiếm bổ chém tới trường thương của Lâm Minh.

Nhưng mà chênh lệch thật sự quá lớn. Linh hồn lực của Ma Quang còn mạnh hơn so với Lâm Minh, hiện giờ hai người hợp nhất, bằng vào Huyễn Vũ Thiếp và ba trưởng lão căn bản không thể chống lại.

Trong nháy mắt giao thủ, chỉ nghe “keng” một tiếng giòn vang, trường kiếm của Huyễn Vũ Thiếp trong nháy mắt đứt đoạn, trường thương thế đi không giảm, đâm xuyên qua lồng ngực Huyễn Vũ Thiếp!

Máu tươi như sen đỏ nở rộ, Huyễn Vũ Thiếp trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi!

- A a a.

.

. Tiểu quỷ, bản cung nhớ kỹ ngươi!

Huyễn Vũ Thiếp phát ra tiếng hò hét oán độc nghiến răng nghiến lợi, thân thể ở trên trường thương của Lâm Minh, vặn vẹo biến mất.

.

.

Sau khi Huyễn Vũ Thiếp biến mất, dấu ấn linh hồn Huyễn Vô Cực để lại ngay tại trước mắt Lâm Minh, không còn một tia ngăn cách.

Lâm Minh định thần nhìn lại, đó là một phù văn màu đen giống như ngọn lửa, cỡ bằng bàn tay. Chung quanh phù văn màu đen, năng lượng linh hồn hình thành dây thừng chú ấn giống như sợi xích, như bạch tuộc kéo dài ra ngoài, giam cầm tinh thần chi hải của Cự Côn.

- Lâm Minh! Hủy nó, sau đó khắc xuống dấu ấn tinh thần của ngươi, Cự Côn chính là của ngươi! Tuy rằng tên to ngốc này tính trưởng thành không cao, so với bản thánh lại càng như mây bùn. Tuy nhiên chỗ tốt là nó đã trưởng thành, không cần tốn tâm tư bồi dưỡng, ở Thiên Diễn đại lục miễn cưỡng đủ dùng. Đợi đến Thần Vực, ngươi hoàn toàn có thể đổi khế ước thú.

- Ừm, ta hiểu rồi.

Lâm Minh nghe Ma Quang khoác lác mà cười, dựng trường thương, một thương đâm về phía dấu ấn linh hồn của Huyễn Vô Cực.

***

Lúc này, ở trong tiểu thiên thế giới của, Huyễn Vũ Thiếp rên thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, trên mặt nàng không còn chút máu, ngay cả môi đều tái nhợt vô cùng, toàn thân toát mồ hôi.

Linh hồn lực bị thương, thân thể sẽ không có việc gì, nhưng là linh hồn lực bị thương kỳ thật càng thêm phiền toái. Không có thiên tài địa bảo đỉnh cấp tẩm bố linh hồn đừng mơ khôi phục.

- Huyễn tông chủ, ngươi không sao chứ!

Ba trưởng lão còn lại đều hốt hoảng, tình huống của bọn họ cũng rất gay go. Linh hồn lực tiêu hao thật lớn, tinh thần chi hải bị thương, chỉ là thoáng đỡ hơn so với Huyễn Vũ Thiếp mà thôi.

Thời điểm này, bọn họ rốt cuộc ý thức được, sự tình nghiêm trọng hơn xa so với tưởng tượng của bọn họ!

Lâm Minh không biết dùng biện pháp gì lại đánh bại toàn bộ bốn người bọn họ!

Bọn họ cuối cùng phải trả giá thảm thiết cho sự khinh địch lúc trước. Mà trên thực tế, bọn họ dù không khinh địch cũng không thay đổi được kết quả chiến đấu.

- Huyễn tông chủ, hiện tại làm sao bây giờ?

Một trưởng lão cắn răng nói.

- Chạy, chúng ta mau chóng rời đi!

Huyễn Vũ Thiếp chống người đứng dậy, nuốt một viên đan dược màu đỏ.

Đây cũng không phải đan dược Dưỡng Hồn, mà là Huyết Độc đan kích phát tiềm lực. Cùng loại Xích Huyết đan thiêu đốt tinh huyết lúc trước Lâm Minh dùng, có tác dụng phụ thật lớn đối với thân thể!

Hiện tại Huyễn Vũ Thiếp nguyên bản linh hồn bị thương, lại nuốt Huyết Độc đan, tình huống gay go ngày sau nàng phải đối mặt có thể nghĩ mà biết. Làm không tốt thương đến căn nguyên sinh mệnh, tổn thương tu vi đều rất có khả năng.

Ba trưởng lão nhìn thấy Huyễn Vũ Thiếp ngay cả Huyết Độc đan đều dùng đến, lập tức quá sợ hãi:

- Huyễn tông chủ, ngươi đây là làm gì vậy? Chúng ta cho dù chịu thiệt, chạy trốn là được, cũng không đến mức chạy trốn đều phải dùng Huyết Độc đan chứ. Lại nói, chúng ta trực tiếp chạy trốn như vậy, Cự Côn làm sao bây giờ?

- Cự Côn?

Huyễn Vũ Thiếp cười thảm một tiếng, đám trưởng lão này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, không ngờ còn nhớ thương Cự Côn:

- Cự Côn đã không thuộc về chúng ta nữa. Chạy chậm rồi, là đi không được nữa!

Trong khi nói Huyễn Vũ Thiếp đã bằng vào dược lực của Huyết Độc đan khôi phục đại bộ phận năng lực thân thể, trên mặt nàng cũng bởi vì tinh huyết bị kích phát mà nổi lên một tia ửng đỏ không bình thường.

Nàng không lưỡng lự thêm, dùng bí pháp mở lối ra tiểu thiên thế giới, thân hình đầy đặn lắc mình mà ra, tốc độ cao nhất lao về phía chân trời!

Hiện tại nàng chỉ hối hận vừa rồi khi đối mặt Lâm Minh lưỡng lự giây lát. Nếu không quả quyết hơn một chút, trực tiếp chạy trốn sao đến mức linh hồn bị thương, còn phải chịu tác dụng phụ của Huyết Độc đan.

Ba trưởng lão nhìn thấy Huyễn Vũ Thiếp chạy trốn, hai mặt nhìn nhau. Cự Côn đã không thuộc về chúng ta? Có ý gì?

- Chúng ta theo sau!

Một trưởng lão nói xong, cũng lao ra khỏi tiểu thiên thế giới. Hiện tại không phải lúc đi cân nhắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sự tình tuyệt đối gay go hơn so với tưởng tượng của bọn họ!

- Chu trưởng lão.

.

.

Hai trưởng lão phía sau kêu một tiếng, nhưng mà nhìn thấy thân hình đối phương đã hóa thành một điểm đen nhỏ, kêu khổ một tiếng, cũng đành phải đuổi theo.

Tu vi hai người bọn họ đều là Mệnh Vẫn tầng một, tuy rằng năng lượng mở ra toàn bộ, cấp tốc phi độn nhưng cũng không dùng đến Huyết Độc đan tác dụng phụ mười phần.

.

.

Cự Côn đã không thuộc về chúng ta.

.

. Chẳng lẽ bị Lâm Minh khống chế rồi? Không có khả năng chứ.

.

.

Hai trưởng lão nghĩ vậy. Lúc trước Huyễn tông chủ khống chế Cự Côn đều mất sức chín trâu hai hổ, vừa là bố trí đại trận, lại vừa dùng bí pháp kích phát linh hồn, lại tụ tập phần đông cao thủ phụ trợ, mới thành công khắc xuống dấu ấn linh hồn.

Đây còn là khắc dấu ấn ở tinh thần chi hải Cự Côn vô chủ, nếu là Cự Côn có chủ tất sẽ càng khó!

Lâm Minh cho dù lợi hại mấy cũng không có khả năng không một tiếng động cướp đoạt quyền khống chế Cự Côn. Hắn nhiều nhất là dùng bí pháp nào đó phá hủy dấu ấn linh hồn Huyễn Vô Cực để lại.

Cự Côn mất dấu ấn linh hồn sẽ lại rơi vào ngủ say. May mà Thiên Diễn đại lục cũng chỉ có Huyễn Vô Cực chiếm được bản chép tay Ma Đế hiểu được phương pháp khống chế. Nếu như Cự Côn có thể mất mà lấy lại, bọn họ còn sẽ không bởi vì đánh mất Cự Côn mà chịu đựng quá nhiều lửa giận của Huyễn Vô Cực.

- Thật không biết Lâm Minh rốt cuộc dùng biện pháp gì cách ly hoặc là phá hủy dấu ấn linh hồn của Huyễn trưởng lão!

Một trưởng lão khó thể tin tưởng nói.

- Ừ, chúng ta quá xem nhẹ Lâm Minh!

Một trưởng lão khác phụ họa, hắn như thế nào cũng không thể lý giải, Lâm Minh vì sao có thể đột nhiên cường đại đến loại trình độ này. Trên người hắn ta rốt cuộc có bí mật gì?

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đánh cho bốn trưởng lão bọn họ hoa rơi nước chảy. Điều này có khả năng sao?

Hai trưởng lão đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng gầm hung lệ, sóng xung kích khủng bố thổi khiến thân thể bọn họ chấn động, lệch khỏi quỹ đạo phi hành. Mà mặt biển phía dưới bọn họ thì nhấc lên sóng lớn gần như nuốt hết thân thể bọn họ.

- Chuyện gì xảy ra?

Hai trưởng lão trong lòng kinh hãi, quay đầu nhìn lại lập tức hồn vía lên mây!

Cự Côn nguyên bản mất năng lực hành động lại đang tốc độ cao bay về phía bọn họ, mà mấy ngàn côn tu bên mép nó cũng như tay ác ma bay múa, vây giết hướng hai người bọn họ!

Những xúc tu khủng bố đó phá vỡ không gian, chia cắt hải dương, năng lượng ẩn chứa trong đó khiến người rất khó dâng lên dũng khí phản kháng.

- Đây là chuyện gì xảy ra? Cự Côn không có dấu ấn linh hồn không phải nên rơi vào ngủ say sao?

Một trưởng lão mắt thấy côn tu vụt đến, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

- Cho dù không rơi vào ngủ say, cũng không nên nhằm vào chúng ta chứ!

Một trưởng lão khác cũng là mồ hôi lạnh ròng ròng. Theo lý thuyết, bọn họ tương đối với Cự Côn mà nói chỉ là con kiến so với voi, voi như thế nào cũng không nên phát động công kích với con kiến!

Khi hai người đang hoang mang lo sợ, mấy ngàn cái xúc tu đã đuổi kịp bọn họ, đan thành một tấm lưới lớn khủng bố. Mọi con đường đều bị bịt kín, mà hai người cũng rốt cuộc cảm nhận được tình cảnh Lâm Minh đối mặt mười lăm phút trước.

Mà bất đồng chính là, Lâm Minh có phương pháp ứng đối mà hai vị trưởng lão Nam Hải Ma Vực này đã gần như tuyệt vọng!