Vũ Cực Thiên Hạ

Vũ Cực Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,747,319
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Liên Thạch Ngọc dĩ nhiên sẽ không cho là tốc độ của mình có thể so sánh được với Lâm Minh, nhưng tương đối mà nói, đuổi theo hắn lao lực nhất, nếu như hắn là Lâm Minh, hẳn là sẽ ưu tiên lựa chọn đánh gục ba lão giả khác, nếu không đuổi theo chính mình sẽ làm trễ nãi quá nhiều thời gian, đến lúc đó ba người kia đều có thể chạy mất.

Chỉ cần Lâm Minh không có lựa chọn đuổi theo hắn, như vậy qua một chút thời gian nữa, tam đại ma sứ không biết đi làm cái gì tất nhiên sẽ chạy tới, đến lúc đó hắn sẽ an toàn.

Đây là một đường sinh cơ duy nhất của hắn.

Nghĩ như vậy, Liên Thạch Ngọc cũng không quay đầu lại, liều mạng chạy trốn, mà đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng thét chân nguyên phá không.

Một cỗ sát khí cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ xuống.

- Không!

Trong lòng Liên Thạch Ngọc tuyệt vọng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, tốc độ mà chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, thế nhưng không tới năm tức đã bị Lâm Minh đuổi theo!

Ở trước mặt Lâm Minh, cái gọi là tốc độ của hắn hoàn toàn thành chuyện cười!

Ưu tiên đuổi theo người có tốc độ nhanh nhất là chính mình, không nghi ngờ chút nào Lâm Minh là tính toán toàn diệt bốn người.

Tuyệt vọng thì tuyệt vọng, lúc kế cận tử vong, một người bình thường thường có thể bắn ra tiềm lực lớn nhất.

Lúc sát khí của Lâm Minh bao phủ xuống, Liên Thạch Ngọc đột nhiên xoay người, một ngụm máu huyết phun lên trên Hậu Bối đao, cả cây đại đao biến thành màu đỏ như máu rực cháy, trận trận cuồng phong, chân nguyên gào thét, Liên Thạch Ngọc điên cuồng hét lên một tiếng, xuất ra một đao hướng về phía Lâm Minh.

Đồ Linh đao!

Lấy máu huyết bản thân làm vật dẫn phát động Đồ Linh đao, một đao chém ra ẩn chứa công kích vật chất đồng thời còn có thể diệt thần hồn của người ta.

Đây là một chiêu công pháp hại người hại mình, cho dù chém trúng đối phương, thần hồn của chính mình cũng sẽ tổn thương nặng nề. Không thể không tu dưỡng một thời gian ngắn, Liên Thạch Ngọc dùng đến vào lúc này, hoàn toàn là bị bất đắc dĩ, bởi vì hắn phát hiện lực phòng ngự của Lâm Minh quá biến thái.

Chân nguyên hộ thể, Ma Đế khải giáp, hơn nữa phòng ngự thân thể của bản thân Lâm Minh, công kích vật chất bình thường đối với hắn căn bản không có hiệu quả, cho dù là Phân Thiên kiếm của lão giả họ Ngạn cũng chỉ là gây vết thương nhẹ cho Lâm Minh mà thôi.

Nếu công kích vật chất không có hiệu quả, Liên Thạch Ngọc cũng chỉ có thể sử dụng Đồ Linh đao.

Đây là một đao chỉ công không thủ. Liên Thạch Ngọc rất rõ ràng chính mình đối công cùng Lâm Minh sớm muộn sẽ thất bại, chỉ có thể sử dụng loại phương thức đồng quy vu tận này để cho Lâm Minh biết, hắn là một khối xương khó gặm, bức bách Lâm Minh buông tha cho việc đuổi theo hắn, đi đánh chết ba người còn lại trước.

Đối mặt với một đao thế tới hung hung này, trong lòng Lâm Minh vừa động, công kích thần hồn sao?

Hắn cảm thấy sự cường đại của một đao kia, muốn không bị đánh trúng chỉ có thể thu chiêu đón đỡ.

Nhưng là một khi đón đỡ, tốc độ của hắn tất nhiên sẽ dừng lại thời gian cực ngắn. Mà Liên Thạch Ngọc lại có thể mượn lúc này để kéo dài khoảng cách cùng hắn.

Kể từ đó, muốn đuổi giết hắn lại phải tốn mấy hơi thời gian.

Lúc này, thời gian cấp bách, hắn phải tốc chiến tốc thắng, không thể lùi bước. Nếu không trì hoãn thời gian lâu, đuổi theo mấy người khác sẽ vô cùng khó khăn. Dù sao đây là địa bàn của người khác, một khi có viện binh chạy tới, sẽ càng ngày càng phiền toái.

Trường thương trong tay ra, Lâm Minh đối mặt với Đồ Linh đao của Liên Thạch Ngọc, trên thân thương, hỏa diễm ý cảnh cùng không gian pháp tắc đan vào, Thanh Đồng Chiến Linh quán chú trong đó, Táng Thiên!

Một thương nghĩa vô phản cố đâm về Liên Thạch Ngọc, căn bản bất kể công kích của đối phương.

- Cái gì?

Liên Thạch Ngọc tâm thần hoảng hốt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Minh thế nhưng bất chấp uy hiếp của hắn để đồng quy vu tận, phát động công kích như cũ!

Lúc võ giả tỷ đấu, rất sợ gặp phải ngoan nhân không muốn sống, hơn nữa bản thân ngoan nhân này còn mạnh đến mức biến thái!

Thu chiêu đón đỡ đã không kịp, Liên Thạch Ngọc quát lên một tiếng lớn, toàn bộ năng lượng hội tụ đến phía trên lưỡi đao, hai mắt hắn hiện lên một tia màu đỏ tươi điên cuồng.

- Cùng chết đi!

Hắn có đầy đủ tự tin đối với công kích thần hồn của Đồ Linh đao, năm trăm năm trước, lúc Liên Thạch Ngọc vẫn là Mệnh Vẫn tầng ba, chính là bằng vào một chiêu này, chém giết một cao thủ Mệnh Vẫn tầng bốn.

Trường thương cùng Đồ Linh đao lần lượt giao thoa, một thương của Lâm Minh đâm về bộ ngực của đối phương, Đồ Linh đao cũng nặng nề chém vào cái hông của hắn, muốn ngăn đón!

Oành!

Oành!

Chân nguyên hộ thể của hai người đồng thời phá toái, thân thể Liên Thạch Ngọc bị Lâm Minh xuyên thủng không có chút trì hoãn nào, máu tươi rơi ra.

Mặc dù Liên Thạch Ngọc tránh được vị trí trái tim yếu hại, nhưng là chân nguyên tàn sát bừa bãi vẫn làm ngũ tạng lục phủ của hắn tổn thương như cũ, thương thế như vậy, không hề nhẹ hơn so với Tư Đồ đường chủ.

Lâm Minh cũng cảm thấy bên hông đau nhức một trận, một cỗ lực mạnh truyền đến, chấn cho bộ ngực hắn khó chịu, cơ hồ hộc máu, cùng lúc đó, năng lượng mãnh liệt di chuyển dọc theo thân thể của hắn xông vào tinh thần chi hải, hóa thành một thanh Hậu Bối đao màu đỏ, muốn chém tinh thần chi hải của Lâm Minh thành hai đoạn!

Liên Thạch Ngọc làm cao thủ Thiên Mệnh bảng, hắn tự tổn thương linh hồn của mình, thiêu đốt tinh huyết làm cái giá để phát ra công kích thần hồn, đương nhiên sẽ vô cùng kinh khủng, huống chi, là dưới tình huống Lâm Minh không có bất kỳ ngăn cản để ngạnh Đồ Linh đao, công kích thần hồn toàn bộ đều trúng!

Tinh mang trong mắt Lâm Minh bùng lên, Luân Hồi võ ý vận chuyển!

Nước xoáy màu đen cũng mở ra, phối hợp với Chiến Linh xanh da trời cùng nhau nghênh đón chuôi đại đao màu đỏ này.

Ca ca ca ca!

Nước xoáy màu đen cùng đại đao màu đỏ chạm vào nhau, năng lượng không ngừng tan rã!

- Tiểu tử này, thật sự tiếp nhận Đồ Linh đao của ta!

Thấy động tác của Lâm Minh khe khẽ cứng đờ, Liên Thạch Ngọc bởi vì bị trường thương xuyên qua thân thể mà mặt mũi vặn vẹo mà khóe miệng nổi lên một tia dữ tợn, mặc dù hắn trọng thương, nhưng hắn tin tưởng tình huống của Lâm Minh còn hỏng bét hơn so với hắn, uy lực của Đồ Linh đao hắn vô cùng rõ ràng, cho dù đỡ được công kích vật chất, cũng không ngăn chặn được thần hồn va chạm.

Lúc cao thủ so chiêu, linh hồn bị thương mà đưa đến thất thần thường thường chính là kết quả trí mạng!

Thừa dịp hắn thất thần, lấy mạng hắn!

Liên Thạch Ngọc cố nén đau nhức từ bộ ngực, không để ý kinh mạch thân thể bị thương, mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên, chuẩn bị phát động đao công kích thứ hai, muốn chém gãy cổ Lâm Minh!

Cho dù người Lâm Minh mặc Ma Đế khải giáp, cổ cũng không bao trùm hết, cộng thêm Lâm Minh tâm thần thất thủ, chân nguyên hộ thể yếu ớt đến điểm thấp nhất, một đao kia chỉ cần tiếp tục chém, tuyệt đối làm cho hắn đầu một nơi mình một nẻo.

- Ta thắng!

Ánh đao hiện lên, hai tay Liên Thạch Ngọc cầm đao giơ lên quá đỉnh đầu, đang muốn đánh xuống, đúng lúc này, trong mắt Lâm Minh đột nhiên có một đạo hàn quang bắn tán loạn ra, tựa như tia chớp xẹt qua bên trong đêm tối!

Cái gì...

. Cái gì?

Liên Thạch Ngọc bị đạo ánh mắt này khóa lại, trong phút chốc cảm giác thời gian chung quanh chậm lại, thân thể của hắn đột nhiên mất đi năng lực hành động.

Quang mang xanh da trời chớp hiện, trường thương trong tay Lâm Minh đâm ra như rắn độc, đâm thẳng về ngực Liên Thạch Ngọc.

Phốc!

Chân nguyên hộ thể bị xé rách, trái tim bể tan tành, máu tươi bắn tung tóe!

Một thương của Lâm Minh, gọn gàng cắn nát trái tim Liên Thạch Ngọc!

Mà lúc này, đao của Liên Thạch Ngọc lại treo ở giữa không trung, rốt cuộc vô lực chém xuống.

Liên Thạch Ngọc phun ra một ngụm máu lớn, bộ ngực đau nhức đã trống rỗng một mảnh, lực lượng của một thương này của Lâm Minh bột phát, đâm ra một cái lỗ máu lớn bằng miệng chén. Tương liên cùng chung quanh vốn là vết thương, tầm mắt Liên Thạch Ngọc từ từ mơ hồ.

Hắn làm sao cũng không thể nào tin nổi, Đồ Linh đao của hắn mạnh mẽ chém vào trên người đối phương, thế nhưng không có tạo thành vết thương mang tính thực chất gì.

- Làm sao lại.

.

. Như thế.

.

.

Liên Thạch Ngọc mờ mịt nhìn Lâm Minh, con ngươi dần dần tan rã.

- Xin lỗi, ta đối với phương diện lực phòng ngự của linh hồn cũng có tự tin giống như trước.

Đây là một cái thanh âm cuối cùng mà Liên Thạch Ngọc nghe được, sau một khắc, đầu lâu của hắn phóng lên cao, thân thể đã rách nát rơi xuống dưới như chó chết.

Liên Thạch Ngọc.

.

. Thân vẫn!

Lâm Minh thu hồi Tu Di giới, không có dừng lại, chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, đuổi theo lão giả họ Tôn.

Lúc này lão giả họ Tôn đã phi độn ra gần trăm dặm, hắn rất vui vẻ. Người ban đầu Lâm Minh đuổi theo không phải là hắn, chỉ cần không có lựa chọn hắn, hắn có đủ nắm chắc sẽ chạy thoát, hiện tại mắt thấy đã phi độn ra khoảng cách xa như vậy, trong lòng hắn đã yên ổn hơn nhiều.

- Bay ra vài chục dặm nữa, rồi sau đó thay đổi phương hướng, độn quang hạ xuống, lẻn vào bên trong núi rừng, thu liễm khí tức toàn thân, hắn tất nhiên tìm không được ta.

Trong đầu lão giả họ Tôn xẹt qua ý nghĩ này, nhưng đúng lúc này, hắn nghe được tiếng thét khí lưu kịch liệt vang lên từ phía sau, càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.

- Cái gì!

Lão giả họ Tôn đột nhiên xoay người, lại thấy Lâm Minh cả người đẫm máu, cầm trường thương trong tay đang giết đến, tốc độ của hắn ước chừng gấp hai lần mình!

- Làm sao lại nhanh như vậy! Hắn đã giết Tư Đồ cùng Liên Thạch Ngọc?

Lão giả họ Tôn vong hồn cũng mất, lúc này mới mười mấy tức thời gian a! Tứ đại cao thủ Thiên Mệnh bảng của phân bộ Tu La thần quốc cũng là có mạnh có yếu, lấy Liên Thạch Ngọc mạnh nhất, lão giả họ Ngạn thứ hai, Tư Đồ đường chủ cùng lão giả họ Tôn yếu nhất.

Lão giả họ Tôn tự biết rõ, Lâm Minh có thể đánh chết Liên Thạch Ngọc trong thời gian ngắn ngủi như vậy, như vậy giết hắn tuyệt đối dễ dàng như xé giấy.

Tốc độ kinh khủng đến cực hạn của Lâm Minh để cho lão giả họ Tôn đoạn tuyệt ý niệm tiếp tục chạy trốn trong đầu ngay tại chỗ, hơn nữa kinh mạch tay phải hắn bị đả thương, chỉ có thể sử dụng tay trái, lực chiến đấu chỉ bằng sáu bảy thành lúc bình thường, khả năng thắng được khi tranh đấu cùng Lâm Minh là số không.

- Lâm Lan Kiếm, đừng có giết ta, ta có thể phân cho ngươi bảy thành tài phú tích lũy ở tông môn của ta!

- Đi chết đi.

Lâm Minh căn bản là lười nói nhảm cùng lão giả họ Tôn, trường thương trong tay quét ngang, chém thẳng vào cổ họng lão giả họ Tôn.

Lão giả họ Tôn phát ra một tiếng kêu thảm, liều chết bổ một kiếm về Lâm Minh, song hắn chẳng qua là cầm kiếm tay trái, làm sao có thể đánh lại trường thương của Lâm Minh.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, lão giả họ Tôn hộc máu bay rớt ra ngoài, Lâm Minh đuổi theo, Quán Hồng!

Xuy lạp!

Trường kiếm của lão giả họ Tôn rời tay, cả cánh tay trái máu thịt bầy nhầy!

Mũi thương vừa chuyển, cắt phá chân nguyên hộ thể của lão giả họ Tôn, một thương đâm thẳng đan điền!

Chân nguyên bột phát, Chiến Linh xoắn diệt tinh hạch Toàn Đan của lão giả họ Tôn, Lâm Minh một tay nắm lấy Tu Di giới của lão giả họ Tôn, tiếp tục đuổi giết cao thủ Thiên Mệnh bảng bị thương cuối cùng.

Lúc trước Lâm Minh cũng đã để lại ấn ký Chiến Linh trên người tất cả bọn họ, võ giả bình thường cũng là cảnh giới Thần Hải mới có thể nắm giữ Chiến Linh, bốn gã lão giả này mặc dù toàn bộ đứng hàng Thiên Mệnh bảng, nhưng là tiềm lực lại cũng không lớn, không có một người nào lĩnh ngộ Chiến Linh, cũng không có khả năng giải khai ấn ký Chiến Linh.

Chẳng qua là mười mấy tức thời gian, Lâm Minh trở lại phân bộ Pha Đà sơn, lúc này nơi này đã thành đống hỗn độn, những võ giả cấp thấp kia toàn bộ chạy trốn.

- Trốn đi sao?

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, lão giả họ Ngạn người bị thương nặng, biết rõ chạy không thoát, đi núp mới là lựa chọn chính xác nhất, đáng tiếc hắn gặp được Lâm Minh.

Ầm!

Lâm Minh một thương quét dọn đại điện trước mặt, sau khi vách tường sụp xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt cùng hai mắt vô thần của lão giả họ Ngạn, Lâm Minh đang muốn dùng một thương đánh chế thắng, mà đúng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm nguy hiểm, thân thể như phản xạ có điều kiện bắn ngược bay ra.

Phốc!

Một luồng thương mang đâm vào địa phương Lâm Minh đang đứng, mặt đất nham thạch vỡ vụn như pha lê, một cái cửa động sâu không lường được trống rỗng xuất hiện.

- Người nào?

Lâm Minh đặt ngang trường thương, toàn bộ tinh thần đề phòng.