Vừa Vặn Gặp Được Anh

Vừa Vặn Gặp Được Anh

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Thời Bạch
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 275
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
  
  

Dịch: Hoa Linh 

“Huhu… Cô, cô ơi… Là bạn ấy đánh em trước… Nên em, em mới đánh lại ạ, huhu…”

Trình An hơi đau đầu nhìn cậu bé mập mạp đang khóc đến đứt hơi khản giọng ở trước mặt, rút giấy ra lau nước mắt nước mũi cho cậu bé.

“Nói láo.

” Kỷ Nhất Nguyên nhỏ gầy mặt không cảm xúc đứng bên cạnh Bé Mập, nghe thấy vậy bèn lẩm bẩm một tiếng. 

“Tôi… tôi không có nói láo! Chính là… là cậu ra tay trước!

” Bé Mập vừa nghe thế cũng lập tức phản bác lại.

“Dám làm không dám nhận, đồ nhát chết!

Bé Mập thở hổn hển, cậu trợn tròn hai mắt, chỉ vào Kỷ Nhất Nguyên rồi nói với Trình An: “Cô ơi, bạn ấy mắng em là đồ nhát chết!

Trình An: “…”

Sau khi lau sạch nước mắt trên mặt cho cậu bé, Trình An nói: “Đàn ông con trai sẽ không khóc nhè như em đâu.

Bé Mập nghe vậy khịt khịt mũi, cố nén nước mắt lại, vẻ mặt như “em không khóc, em là đàn ông”.

Dỗ dành Bé Mập xong, Trình An lấy thuốc đỏ và bông gạc trong ngăn kéo ra giúp Kỷ Nhất Nguyên xử lý vết thương trên mặt. Lúc đầu cậu nhóc còn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, đến khi tay cầm bông của Trình An vừa khẽ dùng sức, cậu liền đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“Có đau không?”

Kỷ Nhất Nguyên quay mặt đi, cắn chặt môi không nói.

“Tại sao lại đánh nhau?”

“Em không đánh bạn ấy.

” Kỷ Nhất Nguyên nghiêm mặt, trên mặt tràn đầy sự bướng bỉnh: “Thôi, nói ra các cô cũng không tin.

Trình An dán băng cá nhân lên vết thương của cậu bé: “Em không nói thì làm sao biết được cô có tin hay không.

“Bé Mập, cô giáo cho em một cơ hội, em kể lại toàn bộ sự việc một lần đi.

” Thấy Kỷ Nhất Nguyên không chịu nói nữa, Trình An cất bông gạc và thuốc đỏ còn thừa vào ngăn kéo, quay đầu nhìn Bé Mập.

“Chính… Chính là… Lúc bọn em học tiết thể dục, Kỷ Nhất Nguyên tự dưng cầm quả bóng đập em một cái, sau đó…”

“Sau đó em liền tiến lên đánh lại?”

Bé Mập bĩu bĩu môi không nói gì.

Trình An cũng không nói gì nữa, cô hơi nghiêng người về phía trước, bật màn hình máy tính lên nói với họ: “Chúng ta cùng xem một đoạn video.

Cảnh tượng xuất hiện trên màn hình là sân bóng rổ của trường, thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải chính là bốn giờ chiều ngày hôm nay, Trình An kéo chuột tua nhanh đến đúng khoảnh khắc Bé Mập bị bóng đập trúng: “Vừa rồi chúng ta thấy được Kỷ Nhất Nguyên đang đứng trên bậc thang bên phải, nhưng quả bóng lại bay qua từ phía bên trái, cho nên Bé Mập, quả bóng này không thể là do Kỷ Nhất Nguyên đập vào em.

“Thế là ai đập em!

” Bé Mập vô cùng tức giận nói.

“Cô không biết ai đã đập, nhưng điều quan trọng là em đã trách nhầm và đánh bạn học bị thương, có phải nên xin lỗi hay không?”

“Em…” Bé Mập chột dạ cúi đầu, một lúc sau mới thì thào nói: “Xin… Xin lỗi…”

“Không nghe thấy.

” Kỷ Nhất Nguyên hất cằm lên, quay mặt đi.

“Kỷ Nhất Nguyên, xin lỗi cậu!

” Bé Mập nghiến răng hét lớn. 

“Này còn tạm được.

” Kỷ Nhất Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Sau khi hai đứa trẻ bắt tay làm hòa không lâu, Bé Mập đã được mẹ đến đón về.

Gần đến mùa đông, ngày ngắn lại, đêm dài hơn, vừa qua giờ tan làm, hầu hết giáo viên trong văn phòng đều đã rời đi hết.

Trình An để Kỷ Nhất Nguyên ngồi ở chỗ của mình làm bài tập về nhà trong lúc đợi người nhà cậu bé đến đón, còn cô thì ngồi ở một bên chấm bài tập của học sinh. Một lúc sau, thấy trong phòng hơi tối, cô đứng dậy đi ra cửa bật đèn.

Ánh mắt cô vừa lúc nhìn xuống cầu thang ngoài cửa sổ, có một người đàn ông đang đi lên, thân hình thẳng tắp tuyệt đẹp, trên khuỷu tay vắt một chiếc áo vest màu đen, từ góc nhìn của Trình An vừa hay có thể thấy sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, gương mặt tuấn tú, ôn nhuận như ngọc của người đàn ông, dung mạo xuất chúng, chầm chậm mà đến, hệt như người từ trong tranh bước ra. Vào giây phút này, trong đầu Trình An bỗng hiện lên một câu – “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song(1).

(1)Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song/陌上人如玉,公子世无双: Cải biên từ câu thơ “quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc” trong tác phẩm “Mộc Ngọc Thành Ước” của tác giả Diệp Mê, vốn có ý chỉ sự xứng đôi của trai tài gái sắc, nhưng hầu hết mọi người đều lý giải và nghĩ là dùng để chỉ tuyệt thế công tử ôn nhuận như ngọc.

Đại khái chính là để nói về kiểu nhân vật này rồi. Người đàn ông bước đôi chân thon dài đi tới bên cửa, gõ cửa thể hiện hàm dưỡng cực cao, sau đó đi tới trước mặt cô, môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói nhẹ nhàng lại trầm thấp như dòng suối đầu xuân gõ vào tim.

“Xin chào, tôi là phụ huynh của em Kỷ Nhất Nguyên.

Sau giây phút ngẩn người ngắn ngủi, Trình An phản ứng lại, mời người vào văn phòng.

“Xin chào, tôi họ Trình, là giáo viên chủ nhiệm của Kỷ Nhất Nguyên.

” Trình An tự giới thiệu.

Thương Tắc khẽ gật đầu, giọng nói du dương: “Thương Tắc, cậu của Kỷ Nhất Nguyên.

”  

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Trình An thuật lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho anh, Thương Tắc im lặng lắng nghe, cuối cùng quay đầu sang liếc nhìn cậu nhóc bên cạnh một cái, Kỷ Nhất Nguyên bị ánh mắt này của anh làm cho toàn thân run rẩy, im lặng cúi đầu, co người lại phía sau anh. Vốn dĩ chẳng làm gì sai, không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy chột dạ. 

“Tôi hiểu rồi.

” Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Thương Tắc nói với Trình An.

Trình An gật đầu, cô cúi xuống nhìn Kỷ Nhất Nguyên, dịu dàng nói: “Kỷ Nhất Nguyên, đánh nhau không giải quyết được bất cứ việc gì, hi vọng lần sau nếu còn gặp phải chuyện như vậy, em sẽ báo cáo ngay với thầy cô, biết chưa?”

“Em biết rồi ạ, cô Trình.

“Muộn rồi, về với cậu đi.

Trình An ngẩng đầu lên, Thương Tắc gật đầu chào cô, rồi đưa Kỷ Nhất Nguyên rời đi.

Sau khi tiễn hai người đi xong, Trình An nhìn giờ, định chấm hết bài rồi về. 

Trình An chấm xong bài tập cuối cùng có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đứng dậy thu dọn bàn làm việc. Sau khi sắp xếp gọn gàng, cô đóng hết cửa sổ và đèn điện trong văn phòng rồi mới khóa cửa rời đi.

Cô vịn vào tường chậm rãi đi tới cầu thang, lại mò mẫm theo tay vịn, bước xuống từng bậc.

Trước đây cô bị tai nạn xe, chân trái bị bánh xe nghiền qua dẫn đến hoại tử toàn bộ bắp chân, gần như tàn phế. Qua vài năm, cô dần học cách bỏ nạng, dùng chân phải chống đỡ thân thể để đi lại.

Khoảng thời gian u ám tuyệt vọng ấy, bây giờ Trình An nghĩ lại trong lòng vẫn còn rùng mình ớn lạnh, không cách nào gạt bỏ đi được.

Hoàng hôn buông xuống, trong khuôn viên trường vắng lặng không người, chỉ có cái bóng lẻ loi dưới chân. Lúc Trình An đi qua phòng bảo vệ, bảo vệ đang trực ban, chú bảo vệ thật thà phúc hậu chào h