Vượt Qua Nạn Đói Năm 60, Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời

Vượt Qua Nạn Đói Năm 60, Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời

Cập nhật: 20/09/2024
Tác giả: Thị Thanh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,982
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Đông Phương
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Lão vừa nói xong, đám đông trở nên xôn xao, người người bàn tán sôi nổi.

“Còn có chuyện này nữa sao?”

“Nếu thật sự là vậy thì nhà lão kế toán đúng là thất đức, tiền cho con bé ăn học đều là của nhà Văn Bác, còn cả quà cáp lễ tết, chẳng thiếu cái gì.

“Nói nhỏ thôi, ông không sợ bị ghi hận à?”

“Sợ cái rắm, dám làm mà không cho nói, tôi còn chưa nói là nó làm mất mặt họ Trương chúng ta đấy!

“Nhưng mà, nếu chân của Quan Kỳ không khỏi thì sao đi học được, nhà lão kế toán người ta muốn cho con trai thi đại học, cho dù thi không đậu thì cũng có thể kiếm việc làm ở trên thành phố, đâu còn là người một nhà nữa.

“Sao lại không phải người một nhà? Nếu con bé nhà họ Trương kia không phải cháu dâu của Văn Bác nữa thì ai rảnh rỗi sinh nông nỗi lo chuyện bao đồng, thò tay vào nồi cơm người khác?”

“Lúc đầu thấy người ta từ thành phố về, cứ tưởng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Lúc bám lấy người ta thì có chê người ta bị què đâu. Được học hành chút đỉnh liền không biết trời cao đất dày là gì. Làm người kiểu gì vậy?”

“Văn Bác không nói gì sao, cứ chịu uất ức như vậy à?”

“Mấy hôm nay tôi thấy vẫn hòa thuận vui vẻ mà.

“Chứ sao nữa, nhà họ Triệu chỉ có hai ông cháu, còn nhà lão kế toán thì cả một đống người…”

“Vậy số tiền sính lễ với tiền của mấy năm nay, có trả lại không?”

“Tôi đâu có ngủ dưới gầm giường nhà người ta, sao mà tôi biết được?”

Lão già nghe vậy, trợn tròn mắt.

...

.

Tô Thấm ra ngoài hành lang phơi quần áo, nghe thấy ngoài sân náo nhiệt vô cùng, anh nói một câu tôi nói một câu.

Hình như đang nói Triệu Quan Kỳ với nhà lão kế toán gì đó, nhưng cụ thể là gì thì cô không nghe rõ.

Tô Thấm ngồi xuống bên giường: “Anh đang xem sách gì vậy?”

Vừa hỏi, Tô Thấm vừa thò đầu qua bên tai Triệu Quan Kỳ, cố gắng nhìn xem.

Cô hoàn toàn quên mất, bây giờ mình đang ở trong thân thể của “Tô Nhị Nha” - một người mù chữ!

“Là thơ.

” Hơi thở của cô gái nhỏ phả vào tai, hơi nóng khi nói chuyện khiến da anh ngứa ngáy!

Tô Thấm đang định nói muốn xem cùng anh, may mà vừa nói được mấy chữ thì kịp nhận ra mình đang là người mù chữ.

“Vậy thì em cũng… À, hình như… em chưa đi học, không biết chữ.

Có lẽ vẻ mặt “trời muốn hại ta” của cô quá rõ ràng, Triệu Quan Kỳ không đành lòng, liền thử nói.

“Hay là, anh dạy em nhận mặt chữ nhé?”