Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ngươi biết cảm giác bị phản bội sao, biết loại cảm giác trái tim bị thiêu đốt vừa thống khổ vừa phẫn nộ sao? Ngươi khiến tín nhiệm của ta trở thành sự ngu đần, ngươi khiến những gì ta trải qua, tựa như chuyện cười. Ngươi khiến thống khổ của ta trở nên chẳng còn chút ý nghĩa nào.
"
Ký ức như nước chảy, tuy rằng phẳng lặng nhưng lại không cách nào xoá hết đi những vết nứt.
"Ngươi đã trải qua cảm giác suy yếu bất lực nằm trên rơm rạ, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi cái chết đến sao?"
"Ta dường như có thể nhìn thấy hai bóng dáng lay động trước mặt, ta biết đó là Hắc Bạch Vô Thường. Ta dường như nghe được tiếng thở của bọn họ, chậm rãi, chậm rãi, vang ở bên tai. Ta từng thề phải chiến thắng vận mệnh! Nhưng ta biết cái chết của mình sẽ đến rất nhanh, mà bản thân lại chẳng hề có chút biện pháp nào.
"
"Nếu như ngươi trải qua những gì ta đã trải qua, liền sẽ rõ ràng có những thống khổ không cách nào đền bù. Ta là người đã chết qua một lần. Nếu như tha thứ cho ngươi, thì không có tư cách đối mặt với chính ta.
"
Khương Vọng nói đến đây, chậm chạp mà kiên quyết rút trường kiếm ra.
Đài cao chậm rãi hạ xuống, cành cây co vào, sau cùng toàn bộ đạo thuật kéo dài sân quyết đấu, lại hóa thành một mầm cây nho nhỏ, vùi vào lòng đất.
Mà Phương Bằng Cử lại lẳng lặng nằm trên mặt đất, tay phải rủ xuống mặt đất, tay trái vẫn nắm hờ tại trước người, giống như một mực nắm lấy chuôi trường kiếm cướp đi tính mạng của gã. Con ngươi của gã mở rất lớn, lờ mờ ẩn chứa thống khổ, không cam lòng, đủ loại cảm xúc.
Nhưng gã đã chết rồi.
Lăng Hà khẽ than nhẹ một tiếng, đi về phía trước, cởi áo ngoài xuống che trên mặt của Phương Bằng Cử.
Đỗ Dã Hổ há to miệng, tựa hồ muốn mắng gì đó, nhưng rốt cục thốt không ra lời. Dù sao người đã chết rồi.
Triệu Nhữ Thành trầm mặc không nhúc nhích, cũng không nói.
Khương Vọng lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt không nhìn về bất kỳ ai trong đám người, mà là nhìn bầu trời xa xăm vô tận. Phảng phất như cùng một “chính mình” ở thời không khác đối mặt.
"Yên nghỉ đi.
" Hắn thầm nói như vậy ở trong lòng.
Trong khoảng không gian bên trong đầu. Giun đất bên trong cột sống bỗng nhiên linh động, từ xương cụt nhảy lên một cái, thuận lợi lượn qua một đoạn lữ đồ, phun ra một viên đạo nguyên mượt mà, sung mãn, mỹ lệ.
Trong lòng Khương Vọng chợt nhớ tới một câu — Thế sự động minh tu nghiệp, niệm đầu thông đạt tức tư lương. (2)
(2) Thế sự động minh tu nghiệp, niệm đầu thông đạt tức tư lương: Chuyện đời hiểu rõ là học tập, Ý nghĩ thông suốt là tư lương.
Thành Phong Lâm thuộc quận Thanh Hà, lấy quy mô ra so thì trong mười ba thành trực thuộc thì thành Phong Lâm xếp ở cuối, gần như chỉ xếp trên Mậu Thành.
Viện trưởng đạo viên của một tòa thành trì như thế này, bình thường là đạo nhân trung giai Lục phẩm. Đổng A lấy tu vi Ngũ phẩm tọa trấn Phong Lâm đạo viện cũng khó tránh khỏi truyền ngôn, đồn đoán rằng vì ông đắc tội với người ở Trang đô (1) nên mới bị đày đi như thế.
(1) Đô: đô thành.
Nhưng đối với đệ tử Phong Lâm đạo viện mà nói, đây là một chuyện tốt không thể nghi ngờ.
"Cho nên nói, trừ ngôn chứng của Phương Đắc Tài ra, trước khi quyết đấu, việc Phương Bằng Cử tự tay an bài tập kích, ý đồ giết ngươi đoạt đan, ngươi cũng không thể lấy ra được đầy đủ chứng cứ xác thực?" Đổng A một bộ đạo bào màu đen, ngồi ngay ngắn tĩnh thất trên bồ đoàn.
Trên vách tường phía sau lưng ông treo một bức chân dung, vẽ một vị đạo đạo giả tôn quý mặc trên người đạo bào màu tím, họa pháp tinh tế, bức tranh sinh động như thật, khuôn mặt đạo giả lại như ẩn trong mây mù, nhìn không rõ ngũ quan.
Khương Vọng cúi đầu cung kính đứng ở trước mặt Viện trưởng, nghe được câu hỏi, mới dùng ngữ khí trần thuật tận lực nhẹ nhàng nói: "Ta biết rõ là gã, nhiêu đây là đủ. Về phần bằng chứng, trước khi gã bỏ mình ta tự nhiên sẽ cho mọi người. Mà gã cũng quả thực không khiến ta thất vọng.
"
Đổng A biết, hắn đang ám chỉ viên Khai Mạch Đan mà Phương Bằng Cử đã ăn kia.
"Như vậy chẳng phải là quá nóng vội lỗ mãng?"
"Vốn nên chầm chậm mưu toan, lấy ra chứng cứ, đợi đạo viện phán quyết. Nhưng hai ngày sau chính là thời gian nội viện tuyển sinh, Phương Bằng Cử đã hiển hiện đạo mạch, vậy nhất định có thể trở thành đệ tử của Viện trưởng. Thời gian eo hẹp, chỉ có thể mạo hiểm hành động. Khương Vọng dám giết đệ tử ngoại viện, nhưng không dám giết đệ tử của Viện trưởng.
"
Ngoại môn chỉ là dự bị, đệ tử nội viện mới thật sự là đệ tử đạo viện!
Trong lúc nói chuyện Khương Vọng luôn cúi đầu, biểu hiện ra khiêm tốn cùng bổn phận đệ tử nên có.
Nhưng lúc này, trong đầu hắn bỗng xẹt qua ký ức, đó là bên ngoài Hoàn Chân quán, tiếng kiếm gào rít từ phía Tây mà đến!
Người nam nhân tên Lý Nhất, chỉ một kiếm đã bêu đầu bậc thiên kiêu mạnh như Tả Quang Liệt. Nào phải cần đến trăm chiêu so đấu?
So với trận chiến đấu phát sinh ở bên ngoài Hoàn Chân quán kia, hắn phải nhỏ bé đến mức nào! Kiếm thuật mà hắn lấy làm tự hào, lại yếu đuối cỡ nào!
Vậy nên hắn nào có thời gian lằng nhằng để dùng phương thức vẹn toàn chậm rãi đối phó với Phương Bằng Cử ở Đạo viện?
Lại nói, nếu không phải hôm nay hắn đơn độc xông vào ngang nhiên khởi xướng Đạo Chứng Quyết Đấu, mà lấy những phương thức khác giao phong, hắn làm sao có chỗ dựa chắc chắn như Phương gia của Phương Bằng Cử ở thành Phong Lâm này!
"Nếu Khai Mạch Đan mà Phương Bằng Cử sử dụng là đoạt từ ngươi. Vậy Khai Mạch Đan của ngươi từ đâu mà tới?"
Cuối cùng cũng đến rồi.