Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi

Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Ng Pii
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 126
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
  
  

Vừa hoàn thành xong tiết toán đẩy gian nan, cô Nguyên Kỳ vừa bước ra khỏi lớp là mọi người lại bắt đầu rầm rộ lên. Tớ chỉ thở một hơi thật dài một hơi rồi gục đầu xuống bàn cho thư giản, chỉ còn một tuần nữa thôi, tớ sẽ bước vào kỳ thi cuối cùng, nhanh quá nên phải chạy nước rút từ bây giờ. Đang sóng yên biển lặn thì một cậu bạn bước đến ngồi đối diện bàn bọn tớ, không ai khác lại là Lý Vũ, cậu ta nhìn Thanh Mai rồi mỉm cười, sau đó lại nhìn sang tớ một phát rồi quay đi, thật kỳ lạ.

Dạo này cứ để ý thấy mỗi giờ tan tiết là Lý Vũ lại đến nói chuyện gì đó với Thanh Mai, cả hai cứ cười nói mặc cho tớ có đang ngồi cạnh, giống như mình bị bỏ ngoài thế giới mà hai cậu ấy đang trò chuyện vậy. Nhìn kỹ mới thấy một vệt hồng nhẹ trên má của cái cậu Lý Vũ này. Ngồi đấy tớ thấy mình như kỳ đà nên chán chả muốn nói mà đứng dậy bước ra ngoài.

Một mình đi dọc theo khuôn viên hành lang rộng lớn, tớ tiện rẽ lối vào căn tin mua một lon nước ép. Có rất nhiều học sinh ở đó nhưng thứ làm tớ bất giác để ý lại là Trương Bình Lam, cậu ta đang ngồi cùng một nhóm bạn phía bên góc. Bên tai lại văng vằng vài tiếng xì xầm thì bọn họ.

Anh chàng đào hoa khối trên hợp với cậu như thế mà lại từ chối, Trường Bình Lam, cậu kén cá chọn canh quá đấy. Thường thôi, thích thì cậu cua anh ta đi, đùa giỡn như thế là cùng, tớ mất hứng rồi.

Giọng vừa rồi là của Trương Bình Lam với một cô bạn khác. Tớ công nhận cậu ấy rất xinh đẹp, bởi nên có vẻ cũng lọt vào mắt của nhiều đứa con trai trong trường, nhưng tớ biết Trường Bình Lam không hể nghiên túc với ai cả, chỉ là trò chơi mà cậu ta tự tạo để thỏa mãn bản thân, sau khi chán lại không quan tâm đến họ nữa.

Vậy còn Hạo Thiên, Cậu tính làm gì nữa? Làm gì bây giờ, chơi tiếp thôi. Nghe xong câu đó tớ chỉ muốn đến hỏi chuyện cho ra lẽ với cậu ta, nhưng đó không phải là cách làm thông minh, tớ không hạ mình để tranh chấp với bọn họ. Tiếc thay cho Trường Bình Lam vì đã không trân trọng Hạo Thiên, bây giờ có muốn thì cũng không thể, vì có tớ ở đây rồi.

Quay lại lớp học với sác mặt không mấy vui vẻ, Thanh Mai vừa nãy vẫn đang nói chuyện hăng say, lại quay sang nhìn tớ rồi lên tiếng:

- Có chuyện gì khiến cậu không vui à Xinh Nhi?

Tớ bĩu môi rồi đáp lại với vẻ mặt chán chường:

- Bây giờ mới để ý đến tớ à? Thấy cậu nói chuyện vui quá nên tớ cũng không muốn làm phiền.

Thanh Mai thì ngượng ngùng, Lý Vũ thì lúi cúi gãi đầu, hai cái người này cứ làm sao ấy.

Thôi mà, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chỉ là tớ vừa gặp Trương Bình Lam ở căntin...

.

. Vừa nói đến đây, Lý Vũ như tìm được một ý tưởng hay trong đầu, cậu ta mắt sáng lên rồi bắt đầu nói.

- Có phải cô bạn học lớp bên cạnh không? Ái chà tưởng đầu xa lạ hóa ra người quen.

Tớ với Thanh Mai ngạc nhiên rồi đến tò mò.

- Cậu cũng biết cậu ta à?

Lý Vũ ưỡng ngực tỏ ra vẻ đầy hiểu biết, rồi nói:

Lý Vũ ưỡng ngực tỏ ra vẻ đầy hiểu biết, rồi nói:

Cái cô bạn cùng lớp với tôi và Hạo Thiên hồi trung học đây mà. Chuyện dài lắm, nếu các cậu thàng tâm muốn biết thì tôi đây sẵng sàng buôn chuyện cho mà nghe. Mau nói đi! Thanh Mai hào hứng thúc giục.

Cậu bạn ho một tiến rồi cúi người xuống cất tiếng:

- Trước kia Trương Bình Lam khá nổi tiếng ở trường trung học của bọn tôi, vì có quan hệ rộng nên cậu ta có rất nhiều bạn bè, kể cả người theo đuổi cũng xếp hàng dài chờ đến lượt, nhưng không hiểu sao Hạo Thiên, một người luôn sống ẩn một mình của tôi lại lọt vào tầm ngắm của cô bạn đó.

Dứt câu, Lý Vũ thở một hơi dài, tớ vẫn còn muốn nghe hết câu chuyện nên hỏi tiếp:

Sau đó thì họ thế nào? Trương Bình Lam liên tục tiếp cận Hạo Thiên để kết thân, lúc đầu cậu ấy khó xử lắm, nhưng cuối cùng thì cũng dần dịu đi và tự nhiên hơn với cô bạn. Hạo Thiên thời trung học là người thế nào nhì? Thanh Mai thắc mắc lên tiếng.

Còn như nào nữa chứ, siêu hướng nội luôn đấy, chỉ nói chuyện với một mình tôi thôi, bạn bè cậu ta cũng ít lắm, hiếm khi mở lòng với ai, nếu không có tôi ở cạnh cái tên đó, tôi e là cậu ta sẽ chẳng có ai chơi cùng. Vì cậu nhiều chuyện quá mà, ai cũng kết bạn được. Thanh Mai phì cười rồi đáp lại. Tớ thì nóng lòng nên hỏi thẳng vấn đề.

- Sau đó thì sao?

Lý Vũ lại thở một hơi thật dài, tay chống cằm nói tiếp:

- Chuyện là cậu ta tâm lý không ổn định, suốt ngày mặt cứ lầm lầm lì lì, đã có một thời gian Hạo Thiên được ba mẹ đưa đi điều trị ở một viện tâm lý nổi tiếng, kết quả thì vẫn đỡ hơn nhiều rồi nhưng sẹo trên da thì không thể mất được. Nghe nói bệnh cậu ta trở nặng một phần là do Trường Bình Lam gây ra sau khi kết thúc cái được gọi là "trò chơi" của cô ta.

Tớ sốc khi nghe toàn bộ câu chuyện của Lý Vũ, người chứng kiến và hiểu rõ toàn bộ sự tình năm ấy. Tớ sốc vì không biết một người luôn tươi cười với tớ, khi một mình lại có thể tự tác động lên bản thân mình. Tớ đã nhận ra Hạo Thiên luôn tự trách bản thân từ những việc nhỏ nhất và từ những lần cậu ấy cố nén đi giọng nói đang nghẹn lại để không làm nước mắt phải rơi, cho dù thân hình có to lớn thì sâu bên trong vẫn rất yếu đuối. Và tớ sốc vì không thể tin được những chuyện Trương Bình Lam đã làm với người tớ thích, bây giờ cậu ta lại muốn quay lại để tiếp tục cái trò chơi dơ bẩn của mình, thật đáng ghét. Lần đầu tiên tớ có cảm giác tức giận như thế này, nắm tay tớ siết chặt, dường như lúc ấy tớ chẳng còn nghe thấy tiếng Thanh Mai đang lo lắng gọi nữa, trong đầu chỉ hiện mỗi nỗi tức tối khó nói trong lòng, một lòng muốn Trường Bình Lam trả giá.