Lúc này Bùi Nghiêm mới nhận ra cô vẫn còn trong vòng tay mình. Cô gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Trong đầu anh bất giác hiện lên câu hỏi: Nhà họ Hứa rốt cuộc đã bạc đãi cô đến mức nào mà nuôi cô thành thế này?
Thậm chí anh nghĩ, nếu không lấy cô, chắc cũng chẳng ai trong làng dám lấy một người con gái ốm yếu như vậy. Liệu cô có chết dần chết mòn ở nhà họ Hứa không?
Bùi Nghiêm thừa biết, nhà họ Hứa mong cô chết còn chẳng kịp, như vậy họ sẽ bớt được một gánh nặng. Đây không phải lần đầu anh nghe cha mẹ cô lén nói những lời như vậy.
Anh buông cô ra, nhặt chai nước sát trùng trên đất, dọn dẹp sạch sẽ rồi quay vào bếp. Lúc này mới phát hiện, cô đã sớm chuẩn bị cơm nước đâu ra đó.
Khi ra ngoài, trong bếp vẫn còn tàn lửa, thức ăn được đậy trong nồi nên giờ vẫn còn nóng.
“Ăn cơm thôi.
”
Anh bưng hết đồ ăn ra, một món mặn, một món rau và một bát canh trứng hành.
Bùi Nghiêm gắp thịt bỏ vào bát của cô: “Ăn nhiều một chút.
”
Nhưng Hứa Hòa, vì nhiều năm thiếu dinh dưỡng và cơ thể ốm yếu, cộng thêm những bữa đói bữa no thất thường ở nhà họ Hứa, nên dạ dày cô đã sớm bị hành hạ đến mức không chịu được.
Ăn một chút thôi đã cảm thấy khó chịu, dù bụng vẫn còn đói.
Thấy cô mới ăn được một bát nhỏ đã đặt đũa xuống, Bùi Nghiêm không nhịn được hỏi:
“Ăn không nổi hay dạ dày khó chịu?”
“Em no rồi.
” Hứa Hòa đáp, cảm thấy nếu cố ăn thêm, dạ dày sẽ như muốn nổ tung.
Bùi Nghiêm nhíu mày, nhưng không ép cô, chỉ múc cho cô một bát canh: “Uống chút canh đi, sẽ dễ chịu hơn.
”
Hứa Hòa ngạc nhiên, nhưng trong mắt Bùi Nghiêm, vẻ ngạc nhiên ấy biến thành sự dè dặt. Anh thầm nghĩ, cô đã sống khổ sở đến mức nào ở nhà họ Hứa mà ngay cả ăn cơm cũng phải cẩn thận từng chút một?
“Hứa Hòa.
”
Bùi Nghiêm đặt đũa xuống. Cô gái đang uống canh ngước đôi mắt to tròn, ướt át nhìn anh.
Anh nói: “Từ giờ em muốn ăn gì thì cứ ăn, đừng tự ép mình. Em là người phụ nữ đầu tiên mà anh thực sự tiếp xúc, có lẽ anh sẽ không chăm sóc chu đáo được. Nhưng giờ chúng ta đã là vợ chồng, em không cần phải sợ hãi như vậy.
”
Càng không cần phải cẩn thận ngay cả trong lúc ăn cơm.
Thực ra anh hiểu lầm. Hứa Hòa không biết nên nói gì, chỉ cầm bát nhỏ giọng đáp lại.
Ăn cơm xong, Hứa Hòa chủ động dọn dẹp bát đũa định đi rửa, nhưng Bùi Nghiêm nhanh tay hơn cô. Anh nói: “Em nghỉ ngơi đi. Lát nữa anh sẽ nấu nước nóng,
để em đi tắm.
”
Hứa Hòa cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng trong nguyên tác, Bùi Nghiêm được miêu tả là một tên côn đồ lười biếng, chỉ biết đánh nhau. Nhưng giờ đây, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong bếp, thấy anh rửa bát, chùi nồi rất thành thạo, sau đó còn múc nước, nhóm lửa, bắt đầu đun nước tắm cho cô.