Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,189
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

“Vâng, em đợi anh.

Hứa Hòa nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn ngồi bên vệ đường chờ.

Bùi Nghiêm thở dài. Ở trước mặt Hứa Hòa, anh dường như chẳng còn chút nóng tính nào. Cô dịu dàng và yếu đuối như thế, khiến anh không thể nào bực bội.

Anh biết Hứa Hòa là một cô gái tốt. Chính sự ngoan ngoãn, an tĩnh của cô dường như đã bù đắp cho phần thiếu sót trong tính cách anh.

“Hứa Hòa, sao chị lại ở đây?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Hứa Hòa quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt có phần giống mình. Bên cạnh người đó là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi xanh, tóc vuốt ngược gọn gàng, đeo kính gọng vàng. Anh ta trông rất nho nhã, lịch sự, và có khí chất của một người xuất thân giàu có.

“Tuệ Tuệ?”

Hứa Hòa nhận ra người đó. Đó chính là Hứa Tuệ – em gái song sinh cùng mẹ khác trứng với cô.

Vì là song sinh khác trứng, nên hai người không giống nhau nhiều. Hứa Hòa dịu dàng, trầm lắng, còn Hứa Tuệ tươi sáng, hoạt bát, hoàn toàn đối lập.

Hứa Tuệ lúc này đang thân mật khoác tay chàng trai kia, khuôn mặt mang nét ngạc nhiên xen lẫn khinh thường.

Người bên cạnh cô ấy hẳn là Lâm Duy Trạch, bạn trai cô ấy quen khi học đại học, cũng là nam chính của cốt truyện, đồng thời là tình địch lớn nhất của Bùi Nghiêm.

“Chị ra thị trấn mua chút đồ.

Hứa Tuệ nhìn những túi đồ dưới chân Hứa Hòa – quần áo, dầu thơm và nhiều thứ lặt vặt khác. Cô ta tỏ vẻ khó hiểu: “Chị đi một mình à?”

Trong mắt cô ta, việc một người yếu ớt như Hứa Hòa tự ra thị trấn là điều không thể tin nổi.

“À, em quên mất. Chị kết hôn với Bùi Nghiêm rồi mà. Anh ta đâu?” Hứa Tuệ nhướn mày, vẻ mặt lộ rõ sự khinh bỉ.

Cô ta chẳng coi trọng Bùi Nghiêm, cho rằng anh ta chỉ là một tên côn đồ, hoàn toàn không xứng với danh sinh viên đại học của mình.

“Anh ấy đi mua đồ.

Hứa Hòa lúc này đã thấm mệt, không muốn đôi co với em gái.

“Tuệ Tuệ, đây là chị gái song sinh của em sao?”

Hứa Tuệ nhún vai, đáp: “Đúng vậy. Em không ngờ chị ấy lại đi lấy một tên côn đồ như Bùi Nghiêm. Chị, làm sao chị có thể không biết tự trọng như vậy? Lấy ai cũng được, nhưng đừng lấy Bùi Nghiêm! Chị quên nhà anh ta có lý lịch thế nào rồi à?”

Giọng cô ta lớn đến mức người xung quanh đều nghe thấy, ánh mắt kỳ lạ lập tức dồn về phía Hứa Hòa.

Hứa Tuệ tiếp tục: “Nhìn xem, Bùi Nghiêm mua cho chị nhiều đồ thế này, lấy tiền từ đâu ra? Một người bệnh tật như chị, lại có quần áo đẹp mà mặc, dầu thơm để dùng. Đúng là hoang đường!

Hứa Hòa khẽ nhíu mày, cười nhạt, chậm rãi nói: “Vậy chị không gả cho Bùi Nghiêm, thì bố mẹ lấy đâu ra tiền đóng học phí cho em? Lần nào em cũng đòi ba bốn trăm, em nghĩ tiền là gió thổi tới chắc?”