Chú thích: Do một số nhầm lẫn, Hứa Hoà là chị gái của Hứa Tuệ. Hứa Tuệ là em gái, xin lỗi các bạn vì sự nhầm lẫn này
Không phải đã bảo anh đừng manh động sao? Sao lại đánh người đến mức phải nhập viện?
Lỡ như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cả đời của Bùi Nghiêm coi như tiêu tùng. Thế thì cô còn làm sao hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo đây?
“Hệ thống, hệ thống?”
Hứa Hòa lại thử liên lạc với hệ thống, nhưng nó vẫn im lìm, hoàn toàn không có phản hồi.
Cô liếc nhìn căn nhà phía sau lưng, cắn răng bước ra ngoài, hướng về phía đội dân quân.
Đội dân quân nằm ở khu nhà tập thể cách đây một quãng đường, nếu là người khác, đi khoảng 20 phút là đến. Nhưng Hứa Hòa thì không.
Cô còn cẩn thận mang theo một chiếc đèn pin cũ kỹ. Trời đã tối, nhà nào cũng thắp đèn dầu, còn những gia đình khá giả hơn thì đã lắp bóng đèn điện.
Tiếng ếch kêu vang khắp con đường, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng chó sủa.
Dù trời đã tối nhưng vẫn oi bức không chịu nổi. Đi một đoạn, cô phải dừng lại nghỉ ngơi, quần áo đã ướt sũng mồ hôi.
Để đến đội dân quân, phải đi qua một con đường nhỏ. Cả đời Hứa Hòa chưa từng đi đường ban đêm, lúc nào cũng có cảm giác như có người đang theo sau, nhưng cô không dám quay đầu nhìn.
Cô cố nén sợ hãi, tiếp tục bước tới. Cô nhất định phải đến đội dân quân tìm Bùi Nghiêm, chỉ mong mọi chuyện không trở nên tồi tệ.
Phía trước tối om, ánh sáng từ đèn pin rất yếu. Đột nhiên, chân cô trẹo một cái, cơn đau buốt lập tức truyền từ mắt cá chân lên.
Hứa Hòa hít mạnh một hơi lạnh vì đau.
“Hứa Hòa?”
Một giọng nam trầm thấp, đầy nghi hoặc vang lên từ trên đầu cô.
Ánh đèn pin chiếu lên, hiện ra gương mặt cương nghị, điển trai của Bùi Nghiêm. Khóe miệng anh bị rách, trên mặt còn vài vết bầm.
“Bùi Nghiêm…”
Giọng cô gái vang lên, xen lẫn âm thanh nghẹn ngào, có vẻ như cô vừa bị trẹo chân.
Bùi Nghiêm cúi xuống, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô. Lòng bàn tay to lớn, thô ráp của anh ấm nóng đến bỏng rát.
“Em đến tìm anh?” Bùi Nghiêm hỏi.
Hứa Hòa gật đầu, đáp: “Họ nói anh đánh nhau với Lưu Chí rồi bị đội dân quân bắt đi. Em lo cho anh…”
Thực ra cô lo nhiệm vụ của mình sẽ đổ bể. Nếu nhiệm vụ thất bại, cô sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong thời không này, chỉ có cái chết mới giúp cô quay lại cuộc sống thực.
Lo cho anh sao? Bùi Nghiêm nhíu mày, hỏi: “Còn đi được không?” Hứa Hòa lắc đầu.
Không nói thêm lời nào, anh xoay người, cõng cô lên lưng: “Bám chắc vào.
”
Hứa Hòa hoảng hốt, hét nhỏ một tiếng. Có vẻ sợ mình bị rơi, hai tay cô vội ôm chặt lấy cổ anh. Cơ thể mảnh khảnh của cô nằm gọn trên lưng anh, nhẹ như không có trọng lượng.