An Tú trợn trừng hai mắt , ngước nhìn lên tấm bảng hiệu " Nguyệt Hoa lầu " , cô kinh hãi ôm lấy cánh tay của Phấn Phấn lắc nhẹ , miệng run run nói :
- Nương nương , người tuyệt đối không được vào nơi này , nếu để hoàng thượng biết được ...
. nô tỳ sợ .
.
.
An Tú còn chưa nói hết câu đã bị Phấn Phấn ngắt lời :
- Ta chính là muốn để cho hắn biết đấy .
Phấn Phấn giấu đi nụ cười thích thú , nàng gỡ tay của An Tú ra rồi bước tới cửa Nguyệt Hoa lầu , ngừng ba giây , nàng hếch môi cười khinh bỉ , dám cho người theo dõi ta ư .
.
. được thôi .
.
. ta sẽ cho ngươi tức mà không có chỗ để phát .
Nàng hừ lạnh bước tiếp , An Tú vẻ mặt lo lắng , sợ hãi vội vàng chạy theo nàng .
Nguyệt Hoa lầu ồn ào náo nhiệt , những cô kỹ nữ ngực ngồn ngộn da thịt trắng nõn đứng trên tầng 2 của lầu xanh vẫy tay mời gọi , những đôi mắt của nam nhân bên dưới cứ hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống thứ đặc sản khác giới ở trước mặt .
Phấn Phấn bước vào cửa trước con mắt ngạc nhiên của đám kỹ nữ đang mời khách , Tú Bà của thanh lâu nhanh chân chạy ra đưa hai tay cản lại :
- Ế ế ế ế ế .
.
.
. không được vào .
Phấn Phấn cong môi lạnh lùng :
- Tại sao ?
Tú Bà phấn son lòe loẹt , tay cầm chiếc khăn phẩy phẩy về phía trước đuổi người , bà nói với vẻ mặt khó chịu :
- Phiền hai vị cô nương về cho , chỗ này là chỗ để nam nhân hưởng lạc , không phải là chỗ để nữ nhân có thể lai vãng tới .
An Tú sợ hãi níu lấy tay áo của Phấn Phấn kéo nhẹ , cô nhỏ tiếng :
- Nương nương , chúng ta nên rời đi thôi , nơi này quả thật không thể vào được đâu ?
Phấn Phấn lạnh lùng liếc qua , sau đó nhàn nhạt mở miệng :
- Ngươi thích thì cứ việc đi , ta ở lại .
An Tú nghẹn lời buôn tay , cô run run sợ hãi cúi đầu đứng ở bên cạnh Phấn Phấn , nội tâm kêu khổ :
- Trời ơi , không hiểu nương nương suy nghĩ cái gì mà lại bước chân vào chốn này .
.
. nếu để hoàng thượng biết được .
.
. cái đầu của mình khó mà giữ nỗi .
.
. hu hu .
.
. cầu xin ông trời đừng để cho hoàng thượng biết được chuyện này .
.
. con cầu xin ông .
.
. xin tha cho con cái mạng .
.
.
Tú Bà bĩu môi khinh thường hai cái thôn nữ thường dân , bà nhìn Phấn Phấn từ trên xuống , trong lòng thầm khen :
- Cô nương này đẹp thật .
.
. nếu Nguyệt Hoa lầu của mình có cô nương này nhất định sẽ .
.
.
Suy nghĩ của bà vụt mất khi bà nhìn thấy Phấn Phấn lấy từ trong tay áo ra một sấp ngân phiếu đưa lên quạt quạt , hai mắt bà sáng rực liếc theo từng nhịp đung đưa của những tờ ngân phiếu , vừa kinh ngạc vừa sợ hãi than lên trong lòng :
- Trời ơi , ngân phiếu 1000 lượng .
Phấn Phấn lấy ngân phiếu làm quạt , nàng tặc lưỡi thờ dài hừm một tiếng :
- Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi , hoá ra chỉ là lời nói bậy , Nguyệt Hoa lầu cung cách phục vụ thật tồi tệ , hây .
.
. An Tú .
.
. chúng ta đi nơi khác .
Nói xong nàng quay người rời đi , Tú Bà thay đổi 360 độ vươn hai tay tới nắm lấy tay của Phấn Phấn níu lại , giọng ngọt ngào dụ dỗ :
- Ấyyyyyy , nhị vị tiểu thư đừng đi mà , là do ta không tốt , mong hai vị tiểu thư bỏ qua cho .
Miệng nói nhưng hai mắt thì dán thẳng lên sấp ngân phiếu , Phấn Phấn cúi đầu cười tà mị , nàng giơ sấp ngân phiếu đến trước mặt Tú Bà rồi cố ý nói lớn cho ai đó ở đằng xa nghe thấy :
- Ta muốn một phòng víp , muốn được yên tĩnh hưởng thụ , đáp ứng được .
.
. tất cả chỗ này là của bà .
Tú Bà lộ rõ vẻ vui mừng , tươi cười hớn hở nhanh như chớp đưa hai tay chụp lấy ngân phiếu , đưa ngón cái lên miệng liếm nhẹ rồi đưa xuống đếm đếm sấp ngân phiếu , càng đếm bà càng không thể tin được , hai mắt mở to hết cỡ , trong nội tâm không ngừng lắp bắp :
- Hai .
.
. hai .
.
. hai vạn lượng .
.
.
.
Phấn Phấn nhướng mi, ánh mắt đảo qua nói :
- Sao , bà chê không đủ ư .
Tú Bà giật mình lắp bắp không ra câu :
- Đủ .
.
. đủ .
.
. tất nhiên là đủ .
.
.
Bà nhanh tay nhét ngân phiếu vào trong tay áo rồi mời Phấn Phấn vào trong , An Tú ở bên cạnh dìu lấy nàng , bên trong Nguyệt Hoa lầu mùi men rượu xen lẫn mùi phấn son làm cho Phấn Phấn khó chịu nhăn nhó mặt mày , miệng nuốt xuống vài ngụm nước miếng , nàng khẽ đưa tay bịt miệng bước lên bậc thang .
Đám nam nhân không ngừng hú lên :
- Bà chủ , hôm nay có hàng mới hả .
- Bảo cô ấy bỏ tay ra cho chúng tôi xem mặt đi .
Tú Bà ẻo lả hất hất chiếc khăn nói :
- Không phải đâu , nàng là khách víp của Nguyệt Hoa lầu đấy , các đại quan gia cứ tiếp tục vui vẻ đi ha .
Lúc này hai thân ảnh màu đen đi đến dừng ở cửa Nguyệt Hoa lầu , cả hai lạnh lùng đồng thanh nói nhỏ :
- Để hoàng hậu vào đây chúng ta chết chắc rồi .