Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Còn Sử Trân Hương thì quay ra đối phó với Điền Tiểu Long.
Điền Tâm phát hiện Sử Trân Hương muốn đối phó với Điền Tiểu Long, người phụ nữ tính ra cũng vẫn biết sử dụng đầu óc.
Biết phân tán lực chú ý của cô.
Một bên cô phải đối phó với chín người phụ nữ còn lại, một bên còn phải lo lắng cho Điền Tiểu Long.
Hai bên đều phải gắng hết sức, gắng không được nhất định sẽ chết.
“Tiểu Long chạy mau, chạy về phía trước đợi chị.
”
Điền Tâm quát to một tiếng, đồng thời chú ý đến mấy người đàn bà bên cạnh, sợ bọn họ đánh lén.
Điền Tâm hiểu rõ mấy người đàn bà này, bình thường bọn họ đánh nhau chỉ có là cấu, véo mặt, kéo tóc, xé quần áo…
“Sử Trân Hương, cô là người lớn, đứa trẻ còn nhỏ, cô không biết xấu hổ à mà dám động đến nó.
”
Mắt thấy đôi tay Sử Trân Hương hung tợn đánh về phía Điền Tiểu Long, Điền Tâm vội quát to.
Mà Điền Tiểu Long sau khi nghe chị gái nói vậy vội vàng chạy thật nhanh về phía trước, Sử Trân Hương cũng đuổi theo ở phía sau/
“Thằng nhóc đáng chết, dám nói tao không có xấu hổ không có đạo đức, tao vặn đầu mày xuống.
”
Đột nhiên lúc này có một con chim khách kéo theo một đàn quạ đen sà xuống.
Chắn trước mặt Điền Tiểu Long, đối đầu với Sử Trân Hương.
Hai con chim đi đầu vỗ cánh phành phạch, miệng giống như chim gõ kiến, coi mặt Sử Trân Hương là cái cây mà gõ vào đó.
“Ôi, mẹ cha ơi, đôi mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng của tao…”
Sử Trân Hương phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai cánh tay nhấc lên bảo vệ mặt, muốn kéo hai con chim kia ra.
Hai con chim lại không ngừng bổ về phía cô ta.
Sử Trân Hương cảm giác như mình bị nhột gần chết đến nơi, không ngừng kêu la oai oái, vừa chạy vừa kêu.
Âm thanh giống như đang khóc, cũng giống như đang cười, khiến người khác ở bên cạnh nghe cũng rợn.
Cùng lúc đó, Điền Tâm đang lo lắng mình không thể dối phó với chín người đàn bà còn lại.
Đúng lúc cô đang nghĩ làm sao có thể tránh được, hai tay cô đột nhiên nhấc lên, vô cùng cân đối giữa cơ thể với hành động.