Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Mắt to mũi nhỏ môi nhỏ, lông mày thanh tú tự nhiên chỉnh tề, người đẹp còn có một nốt ruồi đỏ ở mi tâm, trông như một giọt máu cực nhỏ.
Trời ạ, cô không chết, hơn nữa linh hồn còn xuyên vào người khác!
Cô bé bưng bát sứ thô đến trước mặt Điền Tâm: “Chị ơi, em vừa hâm nóng lại cháo, không quá nóng đâu, rất vừa phải, chị ăn đi nha, sẽ không quá nóng.
”
“Cảm ơn.
” Điền Tâm vươn tay nhận lấy chén, sau đó cẩn thận bưng chén húp một ngụm lớn.
“Người một nhà còn nói cảm ơn gì? Chị ơi, chị cũng quá lịch sự.
”
Cô bé có chút thẹn thùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra hai rặng mây đỏ ứng, thấy Điền Tâm uống có chút vội vàng, cô bé mau chóng nói.
“Chị chị, trong nồi vẫn có, không ai đoạt với chị đâu, chậm một chút, chậm một chút, uống chậm một chút.
”
Điền Tâm: “...
.
” Cháo quá loãng không đủ no, nhưng bởi vì bát cháo quá lớn, cô ăn quá nhanh, rất dễ dàng trướng bụng.
Cô bé tìm lược và dây buộc tóc đỏ, sau đó giúp Điền Tâm chải tóc lại đuôi ngựa.
Cô bé còn đặc biệt để lại hai đầu của sợi dây kia dài hơn, ngang bằng với tóc đuôi ngựa.
Sửa soạn được mái tóc này, rõ ràng Điền Tâm có tinh thần rất nhiều, vì cuộc sống đơn giản nghèo khổ tăng thêm màu sắc tươi sáng.
Điền Tâm đưa bát sứ thô cho cô bé, kế đó hỏi: “Em tên là gì?”
Cô bé nhận lấy bát sứ thô ngây ngốc nhìn Điền Tâm.
Điền Tâm lại hỏi: “Tên chị là gì?”
Cô bé hoàn toàn choáng váng, mí mắt chớp chớp, nước mắt không hề báo trước lăn ra, há to miệng khóc lên.
“Hu hu, đầu óc chị bị bà nội đập vỡ rồi, còn không nhớ rõ em là ai nữa, cũng không nhớ mình là ai, thật đáng sợ, hức.
.
.
”
Điền Tâm: “.
.
.
”
Cô làm cô bé trước mắt sợ rồi!
Nhưng mà, cô thật sự nhớ không ra nguyên chủ tên là gì, đương nhiên cũng không biết cô bé trước mắt là ai.
Điền Tâm an ủi cô bé: “Em, em đừng khóc, chị ngủ bảy ngày, thế nên đầu óc dưa có chút mơ hồ.
"
“Để cho chị suy nghĩ một chút, để chị suy nghĩ thật kỹ, có lẽ chị có thể nhớ ra em là ai, cũng có thể nhớ ra chị là ai.
”