Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Thời gian kéo dài từ năm 1990 đến hai mươi lăm năm sau, một nửa dân số trong làng bị xét xử theo quy định của pháp luật vì liên quan đến ma túy.
Nguyên chủ là một bia đỡ đạn vô cùng khiêm tốn đến độ không thể khiêm tốn hơn, câu văn liên quan đến cô chỉ có một câu hồi ức tự thuật.
Ngày 10 tháng 7 năm 1988, Tần Đại Phượng không có bằng chứng, chỉ dựa vào cảm giác kết luận con gái lớn của Trương Quế Phương.
Điền Tâm đã trộm mười đồng của bà ta, không ngờ rằng bà ta lại tàn nhẫn đánh chết Điền Tâm.
Từ đó về sau quan hệ giữa Trương Quế Phương và Tần Đại Phượng xấu đi, trở thành đối thủ sống chết có nhau.
Nhân vật chủ yếu trong quyển sách này là hàng xóm bên trái nhà nguyên chủ – là nhà Sử Trân Hương.
Nhà nguyên chủ là đối tượng bị bắt nạt, mẹ nguyên chủ là một nhân vật ác, cũng chính là loại phụ nữ đanh đá như người trong thôn thường nói.
Ngoại trừ không bán thân ra, thì vì cuộc sống chuyện gì thím ấy cũng dám làm ngay cả hi sinh bản thân thì cũng bằng lòng.
Điền Tâm hiểu được, thì ra cô xuyên sách rồi, xuyên đến năm 1988, trọng sinh vào ngày 10 tháng 7, cũng chính là ngày nguyên chủ chết.
Trong đầu lập tức xuất hiện nhiều nội dung khác nhau, Điền Tâm có chút chịu không nổi, đầu váng óc đau, song cô không khống chế được lại nôn một hồi.
“Chị, thân thể chị chưa đỡ hẳn đâu, em đỡ chị lên giường nằm.
”
Điền Tâm được Điền Mỹ dìu trở lại giường, cô ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau.
“Chị hai, chị cả tỉnh rồi!
”
Điền Tiểu Long ngồi trên tảng đá nơi của thấy Điền Tâm từ trong phòng đi ra, cậu bé hô to với Điền Mỹ chuẩn bị đi ra ngoài cắt cỏ lợn ở phía kia.
Điền Mỹ ném lưỡi liềm và túi lưới trong tay xuống.
Cô bé chạy đến trước mặt Điền Tâm đánh giá cô khắp người: “Chị, đầu chị còn choáng váng sao?”
Điền Tâm cười lắc đầu: “Không choáng nữa, bây giờ chị rất tốt.
”
Em gái này đối xử với cô quá tốt, Điền Tâm cảm nhận được sự ấm áp đến từ người thân.