Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Chiếm lấy thân thể này, cô sẽ đối xử tốt với người nhà của nguyên chủ, cố gắng đóng góp cho gia đình này, thay nguyên chủ chăm sóc gia đình cô ấy.
Giữa tháng 7, trên cánh đồng xanh vàng đan xen chưa đến mùa thu hoạch tất cả hoa màu, rất nhiều người trong làng đang xới cỏ ở ruộng của mình.
Ruộng phần trăm ở sát kế bên nhau, người tương đối nhiều, tiếng nói chuyện cười đùa vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay trời rất nóng, nhưng không thể nóng bằng miệng của những người này.
“Điền Tâm kia kìa, đứa nhỏ này to gan thật ấy, dám trộm tiền bà nội cháu!
”
“Tận mười đồng đấy, chừng ấy có thể mua hai mươi lăm cân gạo tinh phẩm tốt, đủ cho cả gia đình ăn nhiều ngày.
”
“Vậy mà cháu lại cầm tiền ấy đi mua sách! Đứa nhỏ không đọc sách thì chết được à đúng không?”
“Cháu cứ nhìn đi kìa, có cô gái nào trong làng có thể tốt nghiệp trung học cơ sở như cháu chứ? Sao chú lại không biết đủ như vậy?”
“Ngẫm lại cơ thể của ba cháu đi, cháu cũng không thể dùng tiền để mua sách, nên mua thuốc cho ba cháu! Đứa bé này đúng là không xứng đáng làm con mà!
”
“Ba cháu bị viêm thận, ngày nào cũng phải uống thuốc, cháu mù mắt à mà không nhìn thấy?”
“Tâm địa của cháu sao lại ác độc như vậy? Bất chấp cái chết của ba mẹ! Cứ thế nhìn mẹ cháu mệt mỏi vậy sao? Chỉ còn da bọc xương chứ chẳng phải người!
”
Người phụ nữ này gián tiếp mắng Trương Quế Phương không phải là người.
Điền Tâm nhìn về phía người phụ nữ kia, cô nhanh chóng lục soát trí nhớ người phụ nữ này tên là Sử Trân Hương, chính là hàng xóm bên trái nhà cô.
“Nếu mẹ cháu mệt chết, nhà các cháu sẽ xong rồi! Ba cháu không có người chăm sóc, không có tiền mua thuốc sớm muộn gì cũng chết!
”
Đến lúc đó ba chị em các cháu trở thành đứa mồ côi, không thể không nuôi các cháu, đừng có mà liên lụy thông chúng ta!
”
Câu cuối cùng mới là trọng điểm, ngay cả Điền Tâm cũng nghe ra.
“Điền Mỹ học đến lớp bốn, thế mà đã chủ động không đi học về nhà giúp mẹ cháu làm việc, cháu làm chị sao có thể không bằng em gái?”