Chương 1 - Mười Năm Sau
Chương 2 - Chơi Có Vui Không?
Chương 3 - Cô Ấy Rất Khổ
Chương 4 - Chắc Là Bạn Của Tiểu Dao Nhỉ
Chương 5 - Lừa Đảo!
Chương 6 - Kiêu Ngạo Ngông Cuồng Vậy Sao?
Chương 7 - Sao Rồi?
Chương 8 - Chỉ Có Hai Cô Bé Ấy Thôi
Chương 9 - Mặt Đỏ Bừng Cả Lên!
Chương 10 - Tam Khẩu Đường?
Chương 11 - Đây Có Phải Là Thật Không?
Chương 12 - Ngược Lại
Chương 13 - Anh Lấy Đâu Ra Nhiều Tiền Thế?
Chương 14 - Không Ổn Rồi
Chương 15 - Thuật Soát Hồn!
Chương 16 - Có Cần Tôi Giúp Đỡ Gì Không?
Chương 17 - Đời Người Có Bao Nhiêu Cái Mười Năm Chứ?
Chương 18 - Một Đêm Trôi Qua Nhanh
Chương 19 - Cảm Ơn
Chương 20 - Xảy Ra Chút Chuyện Ngoài Ý Muốn
Chương 21 - Vậy Thì Cũng Quá Đáng Thương Rồi!
Chương 22 - Không Cần
Chương 23 - Học Trò Cũ
Chương 24 - Hai Người Này Là Ai?
Chương 25 - Ấy Vậy Mà Lời Nói Này Đúng Thật!
Chương 26 - Vân Cảnh Sơ Siết Chặt Nắm Đấm
Chương 27 - Nếu Là Trước Đây
Chương 28 - Cô Là Học Sinh Trường Chúng Tôi À?
Chương 29 - Bất Kể Địa Vị Hay Quyền Thế
Chương 30 - Vào Lúc Này
Chương 31 - Lấy Một Địch Mười Là Sao Chứ?
Chương 32 - Chẳng Lẽ Cậu Ta Sợ Hoảng Hồn Luôn Rồi?
Chương 33 - Đúng Vậy!
Chương 34 - Giờ Phút Này
Chương 35 - Anh Ta Nhìn Chòng Chọc
Chương 36 - Chủ Tịch Vương?
Chương 37 - Tất Nhiên!
Chương 38 - Có Điều
Chương 39 - Ngay Sau Đó
Chương 40 - Ai Gây Sự Với Cậu
Chương 41 - Là Ai?
Chương 42 - Lũ Già Khọm Này!
Chương 43 - Còn Lâm Phong Có Gì?
Chương 44 - Quả Nhiên Không Thể Nhìn Mặt
Chương 45 - Ghen Ty Vãi!
Chương 46 - Sau Đó
Chương 47 - Đúng Lúc Này
Chương 48 - Cút Mọe Đi!
Chương 49 - Phía Bên Kia
Chương 50 - Cái Quần Đùi Gì Thế?
Chương 51 - Tôi Tên Giang Tịch Ninh
Chương 52 - Anh Trai À
Chương 53 - Cảm Ơn Chú!
Chương 54 - Ông Đang Nghi Ngờ Tôi?
Chương 55 - Chàng Trai
Chương 56 - Võ Giả Hoàng Kỳ?
Chương 57 - Không Hay Rồi!
Chương 58 - Lại Bị Thương Thành Như Vậy!
Chương 59 - Có Phải Đá Cực Âm Ở Chỗ Mày Không?
Chương 60 - Sao Có Thể?
Chương 61 - Ngay Sau Đó
Chương 62 - Khi Nhìn Thấy Người Này
Chương 63 - Lẽ Nào Là Nhà Họ Tân?
Chương 64 - Muốn Chết Đấy À!
Chương 65 - Người Đàn Ông Áo Trắng Này Là Ai Vậy?
Chương 66 - Không Còn Điều Gì Phải Nghi Ngờ!
Chương 67 - Đúng Là Cái Đồ Háo Sắc!
Chương 68 - Bạn Gái Cũ?
Chương 69 - Những Lời Này Rất Có Phong Độ!
Chương 70 - Ngay Sau Đó
Chương 71 - Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong?
Chương 72 - Anh Có Ý Gì
Chương 73 - Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương
Chương 74 - Tiền Bối Nói Đùa
Chương 75 - Một Màn Này
Chương 76 - Lâm Phong Nhướng Mày
Chương 77 - Trong Lòng Lại Cảm Thấy Vui Mừng!
Chương 78 - Não Anh Tàn Rồi Sao?
Chương 79 - Tân Khôn Ngầm Hiểu Trong Lòng
Chương 80 - Chuyện Đã Như Vây
Chương 81 - Dương Là Sống, Âm Là Chết!
Chương 82 - Đúng Là Ngu Ngốc Một Cách Đáng Yêu!
Chương 83 - Người Này Đã Ở Trên Thiên Cảnh Rồi Sao?
Chương 84 - Võ Giả Sơ Kỳ Hoàng Cảnh
Chương 85 - Nói Cho Cùng
Chương 86 - Tuyệt Đối Sẽ Sợ Bắn Đái!
Chương 87 - Lâm Vân Dao Che Miệng Lại
Chương 88 - Cả Cơ Thể Cũng Đang Run Rẩy Không Ngừng
Chương 89 - Còn Không Mau Cứu Tao!
Chương 90 - Không Thể Nào!
Chương 91 - Làm Em Sợ Muốn Chết
Chương 92 - Vậy Thì Cảm Ơn Đường Chủ Tư Đồ!
Chương 93 - Vị Này Chắc Hẳn Là Em Gái
Chương 94 - Sao Vây!?
Chương 95 - Nhìn Thấy Cảnh Này
Chương 96 - Chỉ Là Nó Hơi Ít Thôi!
Chương 97 - Đây Là Gì Vậy?
Chương 98 - Anh Ta Dám Đẩy Tôi?
Chương 99 - Mày Dám Đẩy Tao?
Chương 100 - Cút Ngay Cho Tao!
Chương 101 - Chuyện Này
Chương 102 - Nghĩ Đến Đây
Chương 103 - Đánh Bài Poker?
Chương 104 - Anh Đẹp Trai
Chương 105 - Mọi Thứ Đều Rất Chỉnh Tê!
Chương 106 - Anh Là Ai Vậy?
Chương 107 - Tưởng Chừng Sắp Thành Công
Chương 108 - Giang Quân Lâm Nghe Vậy
Chương 109 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 110 - Nói Thừa!
Chương 111 - Vậy Thì Cảm Ơn Cậu Lâm!
Chương 112 - Tôi Biết Rồi!
Chương 113 - Tôi Đã Nói Với Vân Tam Thủy Rồi!
Chương 114 - Nhưng Mà
Chương 115 - Nhưng Mà
Chương 1 - Mười Năm Sau
Chương 2 - Chơi Có Vui Không?
Chương 3 - Cô Ấy Rất Khổ
Chương 4 - Chắc Là Bạn Của Tiểu Dao Nhỉ
Chương 5 - Lừa Đảo!
Chương 6 - Kiêu Ngạo Ngông Cuồng Vậy Sao?
Chương 7 - Sao Rồi?
Chương 8 - Chỉ Có Hai Cô Bé Ấy Thôi
Chương 9 - Mặt Đỏ Bừng Cả Lên!
Chương 10 - Tam Khẩu Đường?
Chương 11 - Đây Có Phải Là Thật Không?
Chương 12 - Ngược Lại
Chương 13 - Anh Lấy Đâu Ra Nhiều Tiền Thế?
Chương 14 - Không Ổn Rồi
Chương 15 - Thuật Soát Hồn!
Chương 16 - Có Cần Tôi Giúp Đỡ Gì Không?
Chương 17 - Đời Người Có Bao Nhiêu Cái Mười Năm Chứ?
Chương 18 - Một Đêm Trôi Qua Nhanh
Chương 19 - Cảm Ơn
Chương 20 - Xảy Ra Chút Chuyện Ngoài Ý Muốn
Chương 21 - Vậy Thì Cũng Quá Đáng Thương Rồi!
Chương 22 - Không Cần
Chương 23 - Học Trò Cũ
Chương 24 - Hai Người Này Là Ai?
Chương 25 - Ấy Vậy Mà Lời Nói Này Đúng Thật!
Chương 26 - Vân Cảnh Sơ Siết Chặt Nắm Đấm
Chương 27 - Nếu Là Trước Đây
Chương 28 - Cô Là Học Sinh Trường Chúng Tôi À?
Chương 29 - Bất Kể Địa Vị Hay Quyền Thế
Chương 30 - Vào Lúc Này
Chương 31 - Lấy Một Địch Mười Là Sao Chứ?
Chương 32 - Chẳng Lẽ Cậu Ta Sợ Hoảng Hồn Luôn Rồi?
Chương 33 - Đúng Vậy!
Chương 34 - Giờ Phút Này
Chương 35 - Anh Ta Nhìn Chòng Chọc
Chương 36 - Chủ Tịch Vương?
Chương 37 - Tất Nhiên!
Chương 38 - Có Điều
Chương 39 - Ngay Sau Đó
Chương 40 - Ai Gây Sự Với Cậu
Chương 41 - Là Ai?
Chương 42 - Lũ Già Khọm Này!
Chương 43 - Còn Lâm Phong Có Gì?
Chương 44 - Quả Nhiên Không Thể Nhìn Mặt
Chương 45 - Ghen Ty Vãi!
Chương 46 - Sau Đó
Chương 47 - Đúng Lúc Này
Chương 48 - Cút Mọe Đi!
Chương 49 - Phía Bên Kia
Chương 50 - Cái Quần Đùi Gì Thế?
Chương 51 - Tôi Tên Giang Tịch Ninh
Chương 52 - Anh Trai À
Chương 53 - Cảm Ơn Chú!
Chương 54 - Ông Đang Nghi Ngờ Tôi?
Chương 55 - Chàng Trai
Chương 56 - Võ Giả Hoàng Kỳ?
Chương 57 - Không Hay Rồi!
Chương 58 - Lại Bị Thương Thành Như Vậy!
Chương 59 - Có Phải Đá Cực Âm Ở Chỗ Mày Không?
Chương 60 - Sao Có Thể?
Chương 61 - Ngay Sau Đó
Chương 62 - Khi Nhìn Thấy Người Này
Chương 63 - Lẽ Nào Là Nhà Họ Tân?
Chương 64 - Muốn Chết Đấy À!
Chương 65 - Người Đàn Ông Áo Trắng Này Là Ai Vậy?
Chương 66 - Không Còn Điều Gì Phải Nghi Ngờ!
Chương 67 - Đúng Là Cái Đồ Háo Sắc!
Chương 68 - Bạn Gái Cũ?
Chương 69 - Những Lời Này Rất Có Phong Độ!
Chương 70 - Ngay Sau Đó
Chương 71 - Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong?
Chương 72 - Anh Có Ý Gì
Chương 73 - Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương
Chương 74 - Tiền Bối Nói Đùa
Chương 75 - Một Màn Này
Chương 76 - Lâm Phong Nhướng Mày
Chương 77 - Trong Lòng Lại Cảm Thấy Vui Mừng!
Chương 78 - Não Anh Tàn Rồi Sao?
Chương 79 - Tân Khôn Ngầm Hiểu Trong Lòng
Chương 80 - Chuyện Đã Như Vây
Chương 81 - Dương Là Sống, Âm Là Chết!
Chương 82 - Đúng Là Ngu Ngốc Một Cách Đáng Yêu!
Chương 83 - Người Này Đã Ở Trên Thiên Cảnh Rồi Sao?
Chương 84 - Võ Giả Sơ Kỳ Hoàng Cảnh
Chương 85 - Nói Cho Cùng
Chương 86 - Tuyệt Đối Sẽ Sợ Bắn Đái!
Chương 87 - Lâm Vân Dao Che Miệng Lại
Chương 88 - Cả Cơ Thể Cũng Đang Run Rẩy Không Ngừng
Chương 89 - Còn Không Mau Cứu Tao!
Chương 90 - Không Thể Nào!
Chương 91 - Làm Em Sợ Muốn Chết
Chương 92 - Vậy Thì Cảm Ơn Đường Chủ Tư Đồ!
Chương 93 - Vị Này Chắc Hẳn Là Em Gái
Chương 94 - Sao Vây!?
Chương 95 - Nhìn Thấy Cảnh Này
Chương 96 - Chỉ Là Nó Hơi Ít Thôi!
Chương 97 - Đây Là Gì Vậy?
Chương 98 - Anh Ta Dám Đẩy Tôi?
Chương 99 - Mày Dám Đẩy Tao?
Chương 100 - Cút Ngay Cho Tao!
Chương 101 - Chuyện Này
Chương 102 - Nghĩ Đến Đây
Chương 103 - Đánh Bài Poker?
Chương 104 - Anh Đẹp Trai
Chương 105 - Mọi Thứ Đều Rất Chỉnh Tê!
Chương 106 - Anh Là Ai Vậy?
Chương 107 - Tưởng Chừng Sắp Thành Công
Chương 108 - Giang Quân Lâm Nghe Vậy
Chương 109 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 110 - Nói Thừa!
Chương 111 - Vậy Thì Cảm Ơn Cậu Lâm!
Chương 112 - Tôi Biết Rồi!
Chương 113 - Tôi Đã Nói Với Vân Tam Thủy Rồi!
Chương 114 - Nhưng Mà
Chương 115 - Nhưng Mà
Khoảng 10 giờ tối.
Lâm Phong và em gái cùng nhau về tới cửa nhà.
Huyết Thủ Nhân Đồ chờ đợi đã lâu nhìn thấy vậy thì thở phảo nhẹ nhõm, từ trong bóng tối vội vàng lap ra, cung kính nói:
“Tiền bối, cuối cùng ngài cũng về rồi!
” “Ừm!
”
Lâm Phong gật đầu một cách thờ ơ. “Anh, ông lão này là ai vậy ạ?”
Lâm Vân Dảo vẻ mặt tò mò.
Huyết Thủ Nhân Đồ đưa mắt nhìn Lâm Vân Dao, khuôn mặt già nua nở một nụ cười tươi như hoa cúc.
“Vị này chắc hẳn là em gái của tiền bối phải không?”
“Quả đúng là dung mạo như hoa, trời sinh xinh đẹp, tài hoa tuyệt thế, đơn thuần dễ thương...
.
"
Ông ta liên tiếp nói một tràng những lời khen ngợi, tới mức khiến Lâm Vân Dao đỏ bừng, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Được rồi, được rồi! Ông có phải muốn nói đem hết mấy từ ông biết đều nói ra cả không?”
Lâm Phong nhất thời không nói nên lời.
Cái lão ma đầu này, thật đúng là đã đem tinh thần không biết xấu hổ này lên tới cực điểm rồi.
“Tiền bối nói đùa rồi, những lời tôi nói đều là từ tận đáy lòng mà.
”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười thản nhiên,
Xem ra tôi không xấu hổ, mà điều xấu hổ chính là dáng vẻ của hai người. “Ông lão, ông là ai vậy? Ông quen anh tôi sao?”
Lâm Vân Dao thân thiện hỏi.
“Tôi tên Huyết Thủ.
.
.
”
“Ông ấy tên Diệp Thiên Tâm!
”
Lâm Phong cắt ngang lời của Huyết Thủ Nhân Đồ.
Huyết Thủ Nhân đồ vẻ mặt ngay ngốc.
“Diệp Thiên Tâm? Cái tên này hay quá, vậy cháu sẽ gọi ông là ông Thiên Tâm nhé.
”
“Em vẫn là nên gọi ông ấy là bác Thiên Tâm đi, ông ấy mới khoảng 50 tuổi thôi, chỉ là vì bị bệnh nên nhìn có vẻ già hơn.
”
“Hả! Đáng thương vậy.
.
.
Lâm Vân Dao kêu lên một tiếng kinh ngạc, Cô quan tâm nhìn Huyết Thủ Nhân Đồ, động viên nói:
“Bác Thiên Tâm, bác đừng nản lòng, bệnh của bác chắc chắn có thể chữa khỏi được.
”
".
.
.
.
.
"
Huyết Thủ Nhân Đồ liếc nhìn Lâm Vân Dao nhưng không nói gì.
Từ hơn hai mươi năm trước,
Sau khi cả gia đình bị người ta giết, thì đã không còn ai quan tâm tới ông nữa. Bây giờ nghe được những lời quan tâm này,
Lại cảm thấy có chút lúng túng, cảm thất rất không quen.
Lâm Vân Dao suy nghĩ một chút rồi từ trong túi móc ra một con hạc giấy màu đỏ, đưa cho Huyết Thủ Nhân Đồ.
“Đây.
. đây là?”
“Con hạc giấy đỏ này là cháu gấp đấy, tượng trưng cho may mắn! Hy vọng quấng đời sau này của bác Thiên Tâm càng ngày càng tốt.
”