Chương 1 - Mười Năm Sau
Chương 2 - Chơi Có Vui Không?
Chương 3 - Cô Ấy Rất Khổ
Chương 4 - Chắc Là Bạn Của Tiểu Dao Nhỉ
Chương 5 - Lừa Đảo!
Chương 6 - Kiêu Ngạo Ngông Cuồng Vậy Sao?
Chương 7 - Sao Rồi?
Chương 8 - Chỉ Có Hai Cô Bé Ấy Thôi
Chương 9 - Mặt Đỏ Bừng Cả Lên!
Chương 10 - Tam Khẩu Đường?
Chương 11 - Đây Có Phải Là Thật Không?
Chương 12 - Ngược Lại
Chương 13 - Anh Lấy Đâu Ra Nhiều Tiền Thế?
Chương 14 - Không Ổn Rồi
Chương 15 - Thuật Soát Hồn!
Chương 16 - Có Cần Tôi Giúp Đỡ Gì Không?
Chương 17 - Đời Người Có Bao Nhiêu Cái Mười Năm Chứ?
Chương 18 - Một Đêm Trôi Qua Nhanh
Chương 19 - Cảm Ơn
Chương 20 - Xảy Ra Chút Chuyện Ngoài Ý Muốn
Chương 21 - Vậy Thì Cũng Quá Đáng Thương Rồi!
Chương 22 - Không Cần
Chương 23 - Học Trò Cũ
Chương 24 - Hai Người Này Là Ai?
Chương 25 - Ấy Vậy Mà Lời Nói Này Đúng Thật!
Chương 26 - Vân Cảnh Sơ Siết Chặt Nắm Đấm
Chương 27 - Nếu Là Trước Đây
Chương 28 - Cô Là Học Sinh Trường Chúng Tôi À?
Chương 29 - Bất Kể Địa Vị Hay Quyền Thế
Chương 30 - Vào Lúc Này
Chương 31 - Lấy Một Địch Mười Là Sao Chứ?
Chương 32 - Chẳng Lẽ Cậu Ta Sợ Hoảng Hồn Luôn Rồi?
Chương 33 - Đúng Vậy!
Chương 34 - Giờ Phút Này
Chương 35 - Anh Ta Nhìn Chòng Chọc
Chương 36 - Chủ Tịch Vương?
Chương 37 - Tất Nhiên!
Chương 38 - Có Điều
Chương 39 - Ngay Sau Đó
Chương 40 - Ai Gây Sự Với Cậu
Chương 41 - Là Ai?
Chương 42 - Lũ Già Khọm Này!
Chương 43 - Còn Lâm Phong Có Gì?
Chương 44 - Quả Nhiên Không Thể Nhìn Mặt
Chương 45 - Ghen Ty Vãi!
Chương 46 - Sau Đó
Chương 47 - Đúng Lúc Này
Chương 48 - Cút Mọe Đi!
Chương 49 - Phía Bên Kia
Chương 50 - Cái Quần Đùi Gì Thế?
Chương 51 - Tôi Tên Giang Tịch Ninh
Chương 52 - Anh Trai À
Chương 53 - Cảm Ơn Chú!
Chương 54 - Ông Đang Nghi Ngờ Tôi?
Chương 55 - Chàng Trai
Chương 56 - Võ Giả Hoàng Kỳ?
Chương 57 - Không Hay Rồi!
Chương 58 - Lại Bị Thương Thành Như Vậy!
Chương 59 - Có Phải Đá Cực Âm Ở Chỗ Mày Không?
Chương 60 - Sao Có Thể?
Chương 61 - Ngay Sau Đó
Chương 62 - Khi Nhìn Thấy Người Này
Chương 63 - Lẽ Nào Là Nhà Họ Tân?
Chương 64 - Muốn Chết Đấy À!
Chương 65 - Người Đàn Ông Áo Trắng Này Là Ai Vậy?
Chương 66 - Không Còn Điều Gì Phải Nghi Ngờ!
Chương 67 - Đúng Là Cái Đồ Háo Sắc!
Chương 68 - Bạn Gái Cũ?
Chương 69 - Những Lời Này Rất Có Phong Độ!
Chương 70 - Ngay Sau Đó
Chương 71 - Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong?
Chương 72 - Anh Có Ý Gì
Chương 73 - Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương
Chương 74 - Tiền Bối Nói Đùa
Chương 75 - Một Màn Này
Chương 76 - Lâm Phong Nhướng Mày
Chương 77 - Trong Lòng Lại Cảm Thấy Vui Mừng!
Chương 78 - Não Anh Tàn Rồi Sao?
Chương 79 - Tân Khôn Ngầm Hiểu Trong Lòng
Chương 80 - Chuyện Đã Như Vây
Chương 81 - Dương Là Sống, Âm Là Chết!
Chương 82 - Đúng Là Ngu Ngốc Một Cách Đáng Yêu!
Chương 83 - Người Này Đã Ở Trên Thiên Cảnh Rồi Sao?
Chương 84 - Võ Giả Sơ Kỳ Hoàng Cảnh
Chương 85 - Nói Cho Cùng
Chương 86 - Tuyệt Đối Sẽ Sợ Bắn Đái!
Chương 87 - Lâm Vân Dao Che Miệng Lại
Chương 88 - Cả Cơ Thể Cũng Đang Run Rẩy Không Ngừng
Chương 89 - Còn Không Mau Cứu Tao!
Chương 90 - Không Thể Nào!
Chương 91 - Làm Em Sợ Muốn Chết
Chương 92 - Vậy Thì Cảm Ơn Đường Chủ Tư Đồ!
Chương 93 - Vị Này Chắc Hẳn Là Em Gái
Chương 94 - Sao Vây!?
Chương 95 - Nhìn Thấy Cảnh Này
Chương 96 - Chỉ Là Nó Hơi Ít Thôi!
Chương 97 - Đây Là Gì Vậy?
Chương 98 - Anh Ta Dám Đẩy Tôi?
Chương 99 - Mày Dám Đẩy Tao?
Chương 100 - Cút Ngay Cho Tao!
Chương 101 - Chuyện Này
Chương 102 - Nghĩ Đến Đây
Chương 103 - Đánh Bài Poker?
Chương 104 - Anh Đẹp Trai
Chương 105 - Mọi Thứ Đều Rất Chỉnh Tê!
Chương 106 - Anh Là Ai Vậy?
Chương 107 - Tưởng Chừng Sắp Thành Công
Chương 108 - Giang Quân Lâm Nghe Vậy
Chương 109 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 110 - Nói Thừa!
Chương 111 - Vậy Thì Cảm Ơn Cậu Lâm!
Chương 112 - Tôi Biết Rồi!
Chương 113 - Tôi Đã Nói Với Vân Tam Thủy Rồi!
Chương 114 - Nhưng Mà
Chương 115 - Nhưng Mà
Chương 1 - Mười Năm Sau
Chương 2 - Chơi Có Vui Không?
Chương 3 - Cô Ấy Rất Khổ
Chương 4 - Chắc Là Bạn Của Tiểu Dao Nhỉ
Chương 5 - Lừa Đảo!
Chương 6 - Kiêu Ngạo Ngông Cuồng Vậy Sao?
Chương 7 - Sao Rồi?
Chương 8 - Chỉ Có Hai Cô Bé Ấy Thôi
Chương 9 - Mặt Đỏ Bừng Cả Lên!
Chương 10 - Tam Khẩu Đường?
Chương 11 - Đây Có Phải Là Thật Không?
Chương 12 - Ngược Lại
Chương 13 - Anh Lấy Đâu Ra Nhiều Tiền Thế?
Chương 14 - Không Ổn Rồi
Chương 15 - Thuật Soát Hồn!
Chương 16 - Có Cần Tôi Giúp Đỡ Gì Không?
Chương 17 - Đời Người Có Bao Nhiêu Cái Mười Năm Chứ?
Chương 18 - Một Đêm Trôi Qua Nhanh
Chương 19 - Cảm Ơn
Chương 20 - Xảy Ra Chút Chuyện Ngoài Ý Muốn
Chương 21 - Vậy Thì Cũng Quá Đáng Thương Rồi!
Chương 22 - Không Cần
Chương 23 - Học Trò Cũ
Chương 24 - Hai Người Này Là Ai?
Chương 25 - Ấy Vậy Mà Lời Nói Này Đúng Thật!
Chương 26 - Vân Cảnh Sơ Siết Chặt Nắm Đấm
Chương 27 - Nếu Là Trước Đây
Chương 28 - Cô Là Học Sinh Trường Chúng Tôi À?
Chương 29 - Bất Kể Địa Vị Hay Quyền Thế
Chương 30 - Vào Lúc Này
Chương 31 - Lấy Một Địch Mười Là Sao Chứ?
Chương 32 - Chẳng Lẽ Cậu Ta Sợ Hoảng Hồn Luôn Rồi?
Chương 33 - Đúng Vậy!
Chương 34 - Giờ Phút Này
Chương 35 - Anh Ta Nhìn Chòng Chọc
Chương 36 - Chủ Tịch Vương?
Chương 37 - Tất Nhiên!
Chương 38 - Có Điều
Chương 39 - Ngay Sau Đó
Chương 40 - Ai Gây Sự Với Cậu
Chương 41 - Là Ai?
Chương 42 - Lũ Già Khọm Này!
Chương 43 - Còn Lâm Phong Có Gì?
Chương 44 - Quả Nhiên Không Thể Nhìn Mặt
Chương 45 - Ghen Ty Vãi!
Chương 46 - Sau Đó
Chương 47 - Đúng Lúc Này
Chương 48 - Cút Mọe Đi!
Chương 49 - Phía Bên Kia
Chương 50 - Cái Quần Đùi Gì Thế?
Chương 51 - Tôi Tên Giang Tịch Ninh
Chương 52 - Anh Trai À
Chương 53 - Cảm Ơn Chú!
Chương 54 - Ông Đang Nghi Ngờ Tôi?
Chương 55 - Chàng Trai
Chương 56 - Võ Giả Hoàng Kỳ?
Chương 57 - Không Hay Rồi!
Chương 58 - Lại Bị Thương Thành Như Vậy!
Chương 59 - Có Phải Đá Cực Âm Ở Chỗ Mày Không?
Chương 60 - Sao Có Thể?
Chương 61 - Ngay Sau Đó
Chương 62 - Khi Nhìn Thấy Người Này
Chương 63 - Lẽ Nào Là Nhà Họ Tân?
Chương 64 - Muốn Chết Đấy À!
Chương 65 - Người Đàn Ông Áo Trắng Này Là Ai Vậy?
Chương 66 - Không Còn Điều Gì Phải Nghi Ngờ!
Chương 67 - Đúng Là Cái Đồ Háo Sắc!
Chương 68 - Bạn Gái Cũ?
Chương 69 - Những Lời Này Rất Có Phong Độ!
Chương 70 - Ngay Sau Đó
Chương 71 - Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong?
Chương 72 - Anh Có Ý Gì
Chương 73 - Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương
Chương 74 - Tiền Bối Nói Đùa
Chương 75 - Một Màn Này
Chương 76 - Lâm Phong Nhướng Mày
Chương 77 - Trong Lòng Lại Cảm Thấy Vui Mừng!
Chương 78 - Não Anh Tàn Rồi Sao?
Chương 79 - Tân Khôn Ngầm Hiểu Trong Lòng
Chương 80 - Chuyện Đã Như Vây
Chương 81 - Dương Là Sống, Âm Là Chết!
Chương 82 - Đúng Là Ngu Ngốc Một Cách Đáng Yêu!
Chương 83 - Người Này Đã Ở Trên Thiên Cảnh Rồi Sao?
Chương 84 - Võ Giả Sơ Kỳ Hoàng Cảnh
Chương 85 - Nói Cho Cùng
Chương 86 - Tuyệt Đối Sẽ Sợ Bắn Đái!
Chương 87 - Lâm Vân Dao Che Miệng Lại
Chương 88 - Cả Cơ Thể Cũng Đang Run Rẩy Không Ngừng
Chương 89 - Còn Không Mau Cứu Tao!
Chương 90 - Không Thể Nào!
Chương 91 - Làm Em Sợ Muốn Chết
Chương 92 - Vậy Thì Cảm Ơn Đường Chủ Tư Đồ!
Chương 93 - Vị Này Chắc Hẳn Là Em Gái
Chương 94 - Sao Vây!?
Chương 95 - Nhìn Thấy Cảnh Này
Chương 96 - Chỉ Là Nó Hơi Ít Thôi!
Chương 97 - Đây Là Gì Vậy?
Chương 98 - Anh Ta Dám Đẩy Tôi?
Chương 99 - Mày Dám Đẩy Tao?
Chương 100 - Cút Ngay Cho Tao!
Chương 101 - Chuyện Này
Chương 102 - Nghĩ Đến Đây
Chương 103 - Đánh Bài Poker?
Chương 104 - Anh Đẹp Trai
Chương 105 - Mọi Thứ Đều Rất Chỉnh Tê!
Chương 106 - Anh Là Ai Vậy?
Chương 107 - Tưởng Chừng Sắp Thành Công
Chương 108 - Giang Quân Lâm Nghe Vậy
Chương 109 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 110 - Nói Thừa!
Chương 111 - Vậy Thì Cảm Ơn Cậu Lâm!
Chương 112 - Tôi Biết Rồi!
Chương 113 - Tôi Đã Nói Với Vân Tam Thủy Rồi!
Chương 114 - Nhưng Mà
Chương 115 - Nhưng Mà
“Hử?”
Chính vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh phát hiện ra trên bề mặt cơ thể nguyên anh của mình, lại có một cỗ hai khí âm dương yếu ớt đang chậm rãi lưu chuyển.
Anh đưa tay phải ra, thử thúc đẩy một chút.
“Vùi!
"
Hai khí âm dương lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay anh, tạo thành một hình vẽ thái cực âm dương trong suốt.
“Vốn tưởng rằng hai luồng khí trong đá cực âm dương này sẽ biến mất sau khi giúp mình đột phá Nguyên Anh kỳ này! Ấy vậy mà không những không biến mất, ngược lại dung hòa vào trong Nguyên Anh của mình!
”
“Chỉ là không không biết, nó có tác dụng gì?”
Lâm Phong tự mình lẩm bẩm.
Bất luận thế nào, thì chắc chắn là chuyện tốt.
Thiên địa sơ khai, sinh ra hai khí âm dương, đây chính là nguyên khí của trời đất.
Chỉ là nó hơi ít thôi!
Sau đó.
Lâm Phong cầm bút và sổ ghi chép bên cạnh lên, bắt đầu chế tạo bùa giấy. Cứ như thế.
Ước chừng khoảng hai mươi phút trôi qua.
Phía trên cuốn sổ ghi chép đó đã được vẽ đầ những phù văn.
Mỗi trang phù văn, nhìn thì có vẻ rất bình thường, giống như những nét vẽ nguệch ngoạc của con nít vậy.
Nhưng nếu như có một người tu đạo ở đây,
Sẽ ngay lập tức phát hiện phía trên những kiểu chữ phù văn đó, có một nguồn linh khí mờ nhạt đang lưu chuyển.
“Có cuốn sổ phù văn này, mình không tin còn có ai có thể làm hại tiểu Dao!
”
Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi.
Rõ ràng, liên tục vẽ ra nhiều phù văn tấn công như vậy, với anh mà nói cũng khá là mệt.
Ngay lúc này.
Lâm Vân Dao dụi đôi mắt còn ngái ngủ, bước ra ngoài nói: “Anh...
tối qua anh ở ngoài này cả đêm à!
”
“Ừm! Tối qua anh vẫn luôn tu luyện.
”
Lâm Phong mỉm cười.
Lâm Vân Dao nghe vậy, lập tức liên tưởng đến cảnh tượng thân thể phát sáng của anh cô tối qua, nói với vẻ ngưỡng mộ:
“Anh, Anh lợi hại quá! Lại còn biết phát sáng! Có phải từ giờ buổi tối chúng ta không cần phải bật đèn nữa không?”
“Nói vớ vẩn gì vậy!
”
Lâm Phong trìu mến xoa đầu em gái, sau đó lấy sổ ghi chép ra.