Bạch Hà trở về, kẹp một thân cây nhỏ dưới nách, phía sau là một cái cây lớn được kéo lê trên mặt đất, trên vai vác một chiếc thùng gỗ bị rỉ nước ở đáy, bên trong đựng đầy rau dại.
Trong cơn mưa tầm tã, Hổ Liệp đang cố gắng đẩy một tảng đá lớn về phía bộ lạc, ông không khỏi đi tới hỏi: “Hổ Liệp, con đang làm gì với tảng đá này vậy?”
“A phụ.
” Hổ Liệp dừng lại, nhìn Bạch Hà: “Đường Quả nói cô ấy muốn cái này, con cũng không biết cô ấy muốn làm cái gì?”
Bạch Hà nghe thấy Đường Quả muốn, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy con đặt phiến đá lên cái cây ta kéo ở phía sau, ta giúp con kéo về.
”
Mặc dù Hổ Liệp muốn tự mình mang hòn đá về cho Đường Quả, bởi vì hắn là thú nhân, tại sao thú nhân lại không thể hoàn thành những việc mà giống cái cần chứ?!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một con thú như hắn để đẩy phiến đá này về, vậy chắc phải rất lâu mới đẩy về được, nhưng mà Đường Quả có vẻ đang cần gấp, nên cuối cùng hắn chỉ có thể đồng ý để Bạch Hà giúp.
Nếu như hắn có thể biến hoá sớm thì tốt rồi, vậy thì hắn có thể dùng hai tay bê phiến đá đi, chứ không phải giống như bây giờ hắn phải đẩy phiến đá, Hổ Liệp vừa nghĩ vừa đẩy phiến đá về phía cái cây mà Bạch Hà đang kéo sau lưng ông.
Đường Quả không ngờ Hổ Liệp sẽ quay về cùng Bạch Hà, khi thấy Bạch Hà đứng ở cửa động, trong lòng cô lúc đó như thắt lại.
“Đường Quả, ta có thể vào được không?” Bạch Hà một tay bê thùng gỗ, trên vai vác một phiến đá lớn, ông cười tươi đến mức lộ ra hàm răng trắng nõn.
Bên cạnh Bạch Hà là Hổ Liệp, hắn đang định đi thẳng vào trong động, nhưng nghe được lời của Bạch Hà, thì lập tức dừng lại.
Nghe giọng điệu của Bạch Hà, sau đó lại nhìn vẻ mặt của ông, biết rằng ông không trách cô vì chuyện để Hổ Liệp ra dầm mưa, Đường Quả không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười tươi tắn và mời họ vào: “Có thể”
Dù cảm thấy chút xấu hổ, nhưng Bạch Hà đang đứng ở cửa động, bên ngoài vẫn còn mưa rất to, nếu không cho vào thì sẽ không thích hợp…
Bạch Hà vừa bước vào động, nhanh chóng đặt đồ đạc xuống, sau đó ông lắc lắc người để rũ nước mưa.
Hổ Liệp cũng lắc lắc người theo, sau đó nước mưa của hai người họ bắn tung tóe lên người nhau.
Đường Quả chỉ biết đứng nhìn, không biết nên nói gì, họ không thể tránh ra một chút sau đó mới rũ người sao?
Sau khi rũ xong nước mưa trên người, Bạch Hà cảm thấy thoải mái hơn, hỏi Đường Quả: “Nghe Hổ Liệp nói cô cần phiến đá lớn này, cô muốn đặt nó ở đâu?”
Đường Quả nhìn tảng đá lớn mà Bạch Hà đang cầm, vẻ mặt cô trở nên cứng đờ, cái này không phải là quá lớn sao! Ban đầu cô chỉ muốn tìm một phiến đá phẳng hơn để làm thớt.
Nhưng mà, vấn đề bây giờ không phải là phiến đá quá lớn, mà là nếu cô vẫn muốn dùng phiến đá này để làm thớt, vậy thì nhất định Bạch Hà phải mang qua đây, với tình huống hiện tại của cô, chuyện này sẽ thật sự rất xấu hổ!
Bạch Hà nhìn vẻ mặt Đường Quả cứng ngắc, ông có chút không hiểu, nhưng cũng không muốn ép buộc cô phải giải thích.
Đường Quả suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt nghĩ đến phiến đá này có thể dùng để rán thịt cũng không tồi, cô mỉm cười và nói với Bạch Hà: “Đầu tiên rửa sạch tảng đá, sau đó lấy nước nóng đã để nguội, đặt tảng đá lên ngọn lửa và đốt nó lên, cảm ơn chú Bạch Hà.
”
Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, Bạch Hà liếc nhìn Đường Quả, không hỏi gì, ông làm theo lời cô nói, cầm phiến đá đi mất.
Bởi vì với cái nhìn sâu sắc của Bạch Hà, ông nhận ra Đường Quả không muốn gặp mình, dường như muốn ông rời đi càng sớm càng tốt, ông cảm thấy rất vui khi phát hiện ra điều này, bởi vì Đường Quả không đối xử với Hổ Nha giống như với ông, và đó là điều tốt.
Hổ Liệp nhìn Bạch Hà cầm tảng đá rời đi, sau đó chạy đến chỗ Đường Quả đặt con mồi xuống, rồi đưa một miếng thịt cho cô và hỏi: “Đường Quả, cô định làm gì với nó thế?”
Nghe câu hỏi của Hổ Liệp, sau khi đặt phiến đá xuống, Bạch Hà ngẩng đầu lên nhìn Đường Quả.
Trước đây Đường Quả đã mấy lần bảo người ta làm những việc đều có lợi cho cơ thể giống cái, không biết lần này có giống như vậy không? Bạch Hà trong lòng có chút mong đợi.
Nhưng Đường Quả xấu hổ khi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hà, bởi vì sự xuất hiện của ông mà việc cô muốn làm đã phải thay đổi.
Càng bởi vì trạng thái hiện tại của cô, cô không muốn để Bạch Hà chú ý đến mình, mặc dù cô cũng hiểu rằng cô đang lừa mình.
Có lẽ bản thân Đường Quả cũng không nhận ra, sự chấp nhận của cô dành cho Hổ Nha là bao nhiêu, và cô lại đang đặt Bạch Hà ở vị trí nào.
Nếu Bạch Hà chỉ là một thú nhân bình thường khác, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy xấu hổ đến như vậy.
Sau khi ánh mắt ngoài ý muốn của cô vô tình gặp phải Bạch Hà, nụ cười trên mặt Đường Quả không khỏi cứng đờ, sau đó cô vội vàng quay đi, thầm nghĩ: Tại sao lại chạm mắt nhau vậy!
Bạch Hà nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Đường Quả, không khỏi liên tưởng đến Bạch Mai khi làm sai chuyện gì đó, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, nói: “Đúng rồi, ta còn tìm thấy trứng kê thú mà cô nói, rau dại còn có trái cây, trứng kê thú ta đưa hết cho cô, ta để lại cho cô một nửa số trái cây và rau dại, còn kê thú lông trắng da đen ta vẫn chưa tìm thấy, ta sẽ lại ra ngoài tìm nó sau.
”
Bạch Hà nhanh chóng lấy những thứ trong thùng gỗ ra, đặt chúng vào chỗ Hổ Nha thường để mồi, sau đó mỉm cười cầm lấy chiếc thùng gỗ đang rỉ nước ở đáy và rời đi, tốt nhất là ông nên rời đi sớm, tránh cho Đường Quả phải khó xử khi đối mặt với ông.
Đường Quả nhìn bóng dáng Bạch Hà rời đi, nói: “Cảm ơn.
” Trong lòng thầm kêu lên: Cuối cùng cũng đi rồi.
Hổ Liệp nhìn Đường Quả thở phào, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: “Đường Quả, cô sợ a phụ của ta sao?”
Không đợi Đường Quả trả lời, Hổ Liệp tiếp tục nói: “Tại sao? A phụ ta rất tốt, tất cả thú nhân của bộ lạc ta đều không bao giờ đánh hay mắng giống cái cả.
”
“Tôi không sợ a phụ của cậu, tôi chỉ là chưa quen thôi.
” Đường Quả nhìn Hổ Liệp, cười nói, nghĩ đến việc kỳ kinh nguyệt mà không có băng vệ sinh thật xấu hổ quá đi, phải biết là hiện tại cô đang không mặc gì, không mặc gì!
Mặc dù người trong bộ lạc này từ trên xuống dưới đều không mặc gì, nhưng liệu có thể giống nhau không?
Đường Quả nghĩ cô nên lấy da thú làm băng vệ sinh trước, để cho thuận lợi hơn cô kéo tấm nệm lên kẹp da thú cùng với củi và tro, mặc dù cô cảm thấy rất bất tiện, nhưng cô nghĩ như vậy sẽ hợp vệ sinh hơn là băng vệ sinh bằng da thú, như vậy cô cũng không cần bỏ băng vệ sinh ra, nhưng mỗi lần đối diện với Bạch Hà, những vết máu vẫn còn dính lại khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Nghĩ tới đây, Đường Quả mất hẳn hứng thú với việc chuẩn bị cắt miếng thịt rán nữa.
“Hổ Liệp, cậu có thể lấy giúp tôi một tấm da thú có thể thấm nước và một tấm da thú không thấm nước có được không?” Đường Quả chỉ về nơi đặt da thú, hỏi Hổ Liệp.
Hổ Liệp còn đang thắc mắc xem Đường Quả vẫn chưa quen cái gì, nghe Đường Quả nói, hắn lập tức gạt bỏ mọi nghi ngờ, nhìn về phía Đường Quả, gật đầu nói: “Được, ta đi ngay.
”
Sau khi nhận lấy tấm da thú mà Hổ Liệp kéo về, Đường Quả nhìn qua, phát hiện hai tấm da thú giống hệt như tấm cô đang ngồi, liền cười nói: “Cảm ơn Hổ Liệp.
”
Hổ Liệp cười toe toét và đáp lại: “Không cần phải cảm ơn, Đường Quả không cần phải cảm ơn ta.
”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hổ Liệp, Đường Quả cảm thấy lòng mình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.