Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Cập nhật: 29/04/2024
Tác giả: Huyễn Lê Yêu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,218
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Xuyên Nhanh
     
     

Đối công việc may vá mà nói, Đường Quả đã khâu nhiều qua nhiều da người như vậy, làm sao cô có thể không biết làm!

Đương nhiên, nếu như người biết may vá nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn ra cách khâu vá của Đường Quả và của bọn họ không giống nhau.

Nhưng mà nhìn đường kim khâu trên da thú của Đường Quả lại rất gọn gàng tỉ mỉ, nếu chỉ nhìn đường kim mũi chỉ, nhất định sẽ cho rằng đây là bậc thầy về may vá.

Sau khi khâu được một tấm băng vệ sinh da thú, Đường Quả kêu Hổ Liệp đi ra phía cửa hang động, yêu cầu hắn quay mặt ra bên ngoài và không được quay đầu lại.

Hổ Liệp cũng không hỏi Đường Quả tại sao lại kêu hắn làm như vậy mà trực tiếp quay người đi.

Trong lúc đó, Đường Quả bắt đầu quấn băng vệ sinh thô sơ lại, cởi bỏ nội y của mình, sau đó cẩn thận quấn tấm băng vệ sinh thô sơ bên ngoài nội y, cuối cùng suy nghĩ một lúc rồi quyết định không mặc quần, thay vào đó là quấn lớp da thú bên ngoài như một chiếc váy.

Sau đó Đường Quả mang giày, đi đến đứng bên cạnh giường rồi mới nói: “Được rồi, cậu có thể quay lại đây.

Hổ Liệp quay đầu lại, hắn nhìn thấy Đường Quả ăn mặc gọn gàng đứng trước giường, không còn nhìn thấy máu từ khóa bộ cô chảy ra nữa, hắn lập tức chạy đến, cười hỏi cô: “Đường Quả, cô khỏe rồi chứ?”

“Không có, nhưng mà đỡ nhiều rồi.

” Đường Quả mỉm cười vuốt ve đầu của Hổ Liệp, sau đó cô nói thầm trong lòng mặc dù đó chỉ là tạm thời.

Đường Quả không nói thêm gì với Hổ Liệp nữa, cô nâng chân đi về phía tường củi, cô kìm nén cảm giác đi tiểu tiện cũng rất lâu rồi.

“Cậu không thể qua đây.

” Trước khi Đường Quả đi vào trong bức tường củi, cô quay đầu nói với Hổ Liệp.

Hổ Liệp nghiêng đầu ngờ vực nhưng mà vẫn đồng ý: “Ồ, được.

Nhìn thấy Đường Quả đi vào trong tường củi, ánh mắt nghi ngờ của Hổ Liệp quay sang củi trên tường, đợi đến khi nghe thấy âm thanh và mùi nước tiểu trong không khí, hắn mới hiểu Đường Quả đi vào trong đó làm cái gì.

Trái ngược với lúc ở trước mặt Hổ Nha, thì ở trước mặt Hổ Liệp, Đường Quả đúng là không cảm thấy xấu hổ gì.

Từ phía sau tường củi đi ra, Đường Quả đi đến mép giường ngồi xổm xuống, cô đưa tay ra cuộn tấm da thú mà cô hay ngồi lại, tấm da thú này đã bị máu kinh của cô làm ướt một mảng lớn!

Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao Đường Quả đột nhiên lại làm ra miếng băng vệ sinh, bởi vì cái đồ này không thể để Hổ Liệp giúp cô đi đổi cái khác, Hổ Liệp bằng lòng nhưng cô không nguyện ý chút nào.

Hổ Liệp nhìn động tác của Đường Quả, lập tức hỏi: “Đường Quả, cô muốn làm cái gì? Nói cho ta biết, ta làm cho.

Vừa định đứng dậy, một luồng nhiệt từ bên dưới lại tuôn ra, Đường Quả lập tức ngồi xuống, cho đến khi cô nhận ra không có gì chảy ra mới thả lỏng cơ thể, thật không ngờ khả năng thấm hút của da thú và tro củi lại mạnh như vậy.

Cầm da thú đã cuộn lại, Đường Quả nhìn Hổ Liệp nói: “Không cần, tự tôi có thể làm.

Hổ Liệp dừng bước, vẻ mặt có chút đau lòng khi nhìn theo bóng lưng của Đường Quả rời đi, hắn lại bị giống cái từ chối sự giúp đỡ, hắn nhất định là một thú nhân không được giống cái yêu thích.

Khi Đường Quả tiến gần đến cửa hang động, cô cảm nhận được không khí trở nên mát mẻ hơn, tinh thần cũng phần nào nhẹ nhõm.

Sống trong hang động, đốt lửa ngột ngạt, quả nhiên vẫn là có chút oi bức, Đường Quả nghĩ thầm trong lòng.

Cô đặt hai tấm da thú ở cửa hang rồi trải ra, để trong nước mưa rửa sạch vết máu và tro củi trên da thú, dù sao Hổ Nha cũng là làm như vậy, tình huống như hiện tại, Đường Quả chỉ có thể làm theo.

Đường Quả quay lại nhìn những tấm da thú ngoài mưa, không chú ý đến việc tay mình bị nước mưa làm ướt, một giây sau, Đường Quả dứt khoát thu tay lại.

Trong nhất thời, ánh mắt Đường Quả có chút bất an khi nhìn nước mưa bên ngoài, nước mưa quá lạnh, chẳng trách Hổ Nha cảm thấy đau lòng thậm chí là tuyệt vọng đối với mùa mưa như vậy.

Nước mưa lạnh buốt như vậy, dù không có người nào bị ướt, dù trong hang động luôn đốt lửa để sưởi ấm,

nhưng với thời gian dài như vậy, không khí trong hang cũng trở nên lạnh lẽo, một người không cẩn thận hoặc cơ thể yếu ớt có thể sẽ không chịu nổi sự xâm nhập của không khí lạnh và bị bệnh.

Đồng thời bệnh do khí lạnh, tình hình ở đây lại không có thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của bản thân để chống lại vi-rút, thời gian dài như vậy, làm sao con người không bị vi-rút làm suy yếu mà chết?

Đường Quả nhìn lên bầu trời, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, đôi mắt Đường Quả trở nên sâu thẳm và âm u, nước mưa không hề ngưng lại, thậm chí càng ngày càng to và nhìn những đám mây dày đặc trên bầu trời dường như báo hiệu rằng, trong hai ngày hôm nay và ngày mai, có lẽ sẽ không thấy mưa tạnh.

Đối với những cuộc tranh luận về thời tiết, Đường Quả không mấy quan tâm và thường chỉ lướt qua, nhưng suy cho cùng đây cũng là điều mà cô đúc kết lại được qua nhiều lần xem tổ chức đấu tranh sinh tồn, không thể nói chắc chắn về những điều khác, nhưng với bầu trời đầy mây như bây giờ, cô cảm thấy khả năng dự đoán của mình có thể đạt từ 70% đến 80%.

Tôi đi! Đường Quả quay người trở lại.

Cô bỏ lại tấm da thú ở cửa hang và không quan tâm nó nữa, đợi Hổ Nha trở lại để anh làm, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngược lại có bị người khác nhìn thấy không?

Dù sao thì ở đây toàn là một nhóm thú nhân không có liêm sỉ, cô và bọn họ thì có thể nói cái gì về liêm sỉ tiết tháo!

Cuối cùng, cô quyết định vứt bỏ liêm sỉ của bản thân rồi.

Bởi vì đột nhiên cô nghĩ đến cô bây giờ vẫn là người “Thân kiều thể nhược”, tuy rằng từ này không hay, nhưng mà với tình hình sức khỏe cô bây giờ cũng chỉ có từ này là thích hợp nhất rồi.

Lúc này nếu mà bị lạnh, đó sẽ không chỉ là cảm mạo hay sốt thông thường, các bệnh phụ khoa như lạnh tử cung là một vấn đề lớn, nếu cô lại xảy ra vấn đề chảy máu nữa, thì sẽ thực sự rất khủng khiếp!

Khi trở về hang động, dòng nước ấm phả vào mũi, Đường Quả run run người, cảm giác lạnh lẽo biến mất, sau đó chịu không được mà hắt hơi: “Ahhh xuy~!

Hổ Liệp đang buồn bực, cơ thể đột ngột chấn động, hắn chạy về phía Đường Quả với vẻ mặt lo lắng: “Đường Quả, cô làm sao vậy? Có phải là bệnh rồi không.

Sau cơn hắt hơi, Đường Quả dơ tay che miệng và ngáp dài, sau đó nâng tay còn lại vuốt nhẹ lên đầu Hổ Liệp: “Không sao đâu, chỉ là mũi hơi ngứa thôi, bây giờ tôi ổn rồi.

Ánh mắt Hổ Liệp đầy nghi hoặc nhìn Đường Quả, nhưng mà ngửi mùi vị trên người cô thật sự là không phát hiện ra cô có chuyện gì, trong lòng cũng an tâm hơn.

Đường Quả ngáp thêm một lần nữa và quyết định nghe theo cơ thể mình, quyết định đi ngủ trước, để những việc khác cho sau khi thức dậy.

Nghĩ liền làm, Đường Quả mang tấm da thú mà Hổ Nha đã rửa sạch vào buổi sáng trải nó trên giường, sau đó rải thêm một lớp tro củi dày ở giữa.

Sau khi làm xong, cô nhìn thấy Hổ Liệp cụp đôi tai xuống vì không được cô kêu giúp đỡ, Đường Quả mỉm cười nói: “Hổ Liệp, tôi muốn ngủ, cậu hãy trở về phía a mẫu trước đi được không?”

Không cho Hổ Liệp có cơ hội từ chối, Đường Quả lại nói: “Cậu đã ra ngoài lâu như vậy rồi, nếu a mẫu cần cậu làm gì đó mà cậu lại về muộn, bọn họ phải làm sao đây?”

Hổ Liệp chớp mắt, cảm thấy lời Đường Quả nói rất có lý, tuy rằng a phụ của hắn chắc chắn sẽ trở về hang động trước, nhưng nếu a mẫu cần hắn giúp đỡ thì sao? Nhưng mà hắn cũng đã đồng ý với a huynh sẽ bầu bạn cùng Đường Quả.

Đường Quả nhìn vẻ mặt rối rắm của Hổ Nha, không khỏi mỉm cười, tiểu lão hổ này thật là ngây thơ và đáng yêu.