Đường Quả giơ thanh gỗ trong tay lên hướng về phía Hổ Nha “ Tiếp đó, anh đi gọt mấy thanh gỗ, mảnh hơn thế này một chút, vót nhọn một đầu, cuối cùng xiên thịt Ngư thú đã ướp vào giữa. ”
Đường Quả đợi một hồi không nghe thấy tiếng Hổ Nha đáp lại liền không tự chủ ngoảnh đầu nhìn về phía anh.
Khuôn mặt anh ngập ngừng muốn nói thấy Đường Quả nhìn về phía mình, ngay chốc lát liền hỏi: “ Đường Quả, tại sao mùi của gừng, hành, tỏi rất hăng, khó ngửi như vậy? Cô thực sự muốn làm món thịt Ngư thú này sao? ”
Hổ Nha cảm thấy mùi vị Ngư thú sống đã quá đủ khó ngửi rồi, bây giờ anh còn phải quét vị hăng nồng khó chịu của gừng, hành, tỏi lên trên thịt Ngư thú, sau cùng, miếng thịt này vẫn có thể ăn được sao? ”
“ Hãy làm theo lời tôi, hương vị sẽ không khó ăn đâu.
” Đường Quả nhìn Hổ Nha với gương mặt thật thà đáng tin.
Hổ Nha nhìn vẻ mặt của Đường Quả thì liền biết rằng anh chỉ có thể làm theo lời cô nói.
Cô đợi sau khi Hổ Nha phết đều nước cốt gừng, hành, tỏi lên trên mặt thịt Ngư thú, Đường Quả lại bắt anh tiếp tục cắt nửa miếng Ngư thú kia, lần này cô yêu cầu anh cắt dày hơn một chút so với lần trước.
Vì nửa miếng thịt Ngư thú của lần cắt xuống này, Đường Quả dự định chiên chúng trên đá phiến, cô thích cảm giác cắn miếng to khi ăn, còn thịt Ngư thú ở bên kia, cô để Hổ Nha tự mình xử lý.
Đường Quả nhìn thấy Hổ Nha cắt xong phần thịt mới để anh gọt những thành gỗ nhỏ xiên thịt Ngư thú.
Trong thời gian đợi Hổ Nha dùng thanh gỗ nhỏ xiên thịt Ngư thú theo lời Đường Quả, anh kinh ngạc phát hiện ra rằng hai mặt những thịt Ngư thú đã được tẩm ướp với nước cốt gừng, hành, tỏi lấn át vị tanh của ngư thú, mùi tanh ấy chưa bao giờ nhẹ đến thế!
Đây có phải là do nước cốt gừng, hành, tỏi phải không? Trong lòng Hổ Nha khẽ lay động, nếu như vị tanh của Ngư thú giảm nhẹ bớt như thế vậy thì khi mùa mưa này đến, Thú nhân có thể được ăn nhiều thịt ngư thú hơn.
Trong đầu Hổ Nha đang suy nghĩ điều gì đó, tay anh không ngừng đi chuyển, anh xiên thịt Ngư thú xong, Đường Quả liền cầm lấy, đặt lên trên lửa than đặc biệt làm trước đó, từ từ nướng.
Sau một hồi, Hổ Nha mới hiểu ra, anh liền quay đầu nhìn thấy Đường Quả đang kê hai đầu thanh gỗ nhỏ lên đầu đá, để xiên thịt Ngư thú được nướng bởi lửa than bên dưới, hoá ra thịt Ngư thú còn có thể được nướng như thế sao?!
Sau một hồi tất bật, món canh xương đầu Ngư thú cuối cùng lại một lần nữa được đun sôi trở lại.
Hổ Nha nhìn nồi nước dùng đang sôi ùng ục, nghe mùi tanh nhè nhẹ của Ngư thú trong không khí, hơn nữa, anh chưa từng ngửi qua mùi thơm này, trong lòng Hổ Nha không khỏi lấy làm lạ, hoá ra vị gừng kia còn có thể làm món canh đầu Ngư thú thơm đến nhường vậy.
Đường Quả đổi lửa nấu canh thành lửa nhỏ, sau đó kêu Hổ Nha chuẩn bị miếng thịt Ngư thú đã chiên trên đá phiến.
Bước đầu tiên, Đường Quả bảo Hổ Nha cắt một miếng thịt mỡ trắng ngần từ Trư thú mà anh ấy mang về, sau đó cắt thịt mỡ thành từng miếng nhỏ, chiên với dầu trên đá phiến “ xì xèo xì xèo… ”
Ngửi mùi trong không khí không giống với hương thơm của thịt trư thú, Hổ Nha cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy rớt ra ngoài.
Đường Quả múc một ít thịt Trư thú chiên vào trong canh đầu ngư thú, làm như vậy khi ăn sẽ càng ngon hơn.
Cô tận dụng dầu thừa trước đó chiên phần gừng, hành, tỏi còn lại, xong lại cho thêm miếng Ngư thú dày vào chiên cùng “xèo xèo…”
Trong không khí, mùi tanh hôi của Ngư thú gần như đã không còn nữa mà chỉ có hương thơm hấp dẫn của món Ngư thú đang ngày càng đậm đà, Hổ Nha trong lòng không khỏi cảm thán, thì ra món Ngư thú được thêm gừng, hành, tỏi lại thơm đến như vậy, thật là muốn ăn.
Đến lúc thêm muối, Đường Quả nhìn thấy ánh mắt của Hổ Nha, cuối cùng chọn ra mười miếng Ngư thú nướng và chiên, rắc muối lên trên, cô không múc đầu ngư thú ra và cho muối vào luôn mà sau khi thêm rau dại vào canh, muối được thêm vào cả nồi canh.
Sau khi ăn lát mỏng thịt Ngư thú, mặc dù cô không bỏ muối vào nhưng thịt không có vị tanh, cũng không bị cứng, ngay lập tức Hổ Nha nghĩ rằng giống cái sẽ càng thích ăn món Ngư thú được làm theo cách này, vả lại, bây giờ bên trong thịt Ngư thú không có xương, như thế thì không cần phải sợ giống cái sẽ vô tình bị hóc xương nữa.
Còn nữa! Trong nước có nhiều Ngư thú như vậy, nếu đều bị đánh bắt hết, vậy thì mùa mưa lần này chúng ta nhất định sẽ tích trữ lương thực nhiều hơn bao giờ hết, như vậy, bộ lạc của họ biết đâu có thể đủ ăn, người trong bộ lạc sẽ không phải chết đói trong mùa mưa này.
Hổ Nha cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng, anh ăn xong một miếng thịt Ngư thú nướng và một một miếng thịt Ngư thú chiên chỉ trong hai, ba lần ăn, vẻ mặt của anh như thể vẫn chưa đủ đã nhưng anh lại không đưa tay tiếp lấy miếng thịt Ngư thú còn lại để ăn.
Đường Quả thấy thế liền đưa miếng thịt Ngư thú nướng đã được rắc muối đưa cho anh.
Hổ Nha thấy Đường Quả đưa thức ăn cho mình liền rất vui vẻ, có điều anh vẫn lắc đầu “ Đường Quả, cô ăn đi, đợi lúc nữa, ta nướng miếng Ngư thú kia ăn là được rồi. ”
Đường Quả trực tiếp đưa miếng thịt Ngư thú lên miệng Hổ Nha.
Hổ Nha ngửi mùi thơm hấp dẫn của thịt Ngư thú nướng, anh vẫn có đủ ý chí kiên định từ chối không ăn nhưng đây là Đường Quả đút cho anh ăn, tận tay đưa lên miệng anh…
Hổ Nha nhìn Đường Quả, nhất thời không nhìn được há miệng cắn miếng thịt Ngư thú nướng.
Sau khi thịt Ngư thú được đưa vào miệng, Hổ Nha phát hiện ra hương vị miếng thịt Ngư thú nướng này với hương vị anh ăn trước đó không giống nhau, miếng thịt này rõ ràng ngon hơn rất nhiều, anh nghĩ một hồi thì hiểu rằng miếng thịt Ngư thú nướng này lại ngon đến như vậy là bởi vì nó đã được rắc muối lên.
Hoá ra thịt Ngư thú bỏ thêm muối ngon hơn nhiều như thế so với thịt Ngư thú không bỏ muối vào, thảo nào Đường Quả chỉ thích ăn những đồ đã được thêm muối, trong lòng Hổ Nha chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng làm theo cách của Đường Quả, muối vỏ sò của anh sẽ không dùng được đến ngày trao đổi tiếp theo, xem ra phải cố gắng đi săn, dùng thú săn đổi lấy muối với thú nhân khác.
Sau khi Hổ Nha ăn thêm một bát canh xương đầu Ngư thú với rau dại được cho thêm muối, mùi vị này so với canh xương đầu Ngư thú anh từng ăn trước đây, Hổ Nha càng kiên quyết muốn tìm cách đổi muối với Thú nhân khác, làm sao có thể để Đường Quả ăn thức ăn không có muối, như vậy thật sự không ngon chút nào.
Đường Quả nhìn Hổ Nha một cách thích thú, cô liền yên tâm, suy cho cùng, muối này là của Hổ Nha, dù sao chăng nữa cô cũng phải cho anh thử hương vị thức ăn đã được nêm muối là như thế nào, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể càng an tâm để bản thân dùng muối.
Trong lòng Đường Quả tự giải thích cho hành động vừa rồi của bản thân mình, chỉ là thực hư của cách nghĩ này, cô là người thực sự hiểu rõ hơn ai hết.
Sau đó, Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả cầm đũa gắp một miếng đầu Ngư thú ăn, anh có ý muốn ngăn cô lại, nhưng nghĩ đến dáng vẻ thẳng thừng ăn một cách quen thuộc liền sững sờ, kìm nén ý định ngăn cản Đường Quả.
Có điều, nhìn thấy một miếng đầu Ngư thú vào bên trong miệng của Đường Quả, Hổ Nha không cầm lòng được mà nắm chặt nắm đấm, ánh mắt anh càng chăm chú nhìn miệng của Đường Quả, chỉ thấy cái miệng nhỏ kia cử động vài lần, cuối cùng nhổ thứ gì đó ra ngoài.
Trên mặt đất, anh nhìn thấy xương Ngư thú nhẵn bóng, Hổ Nha chớp chớp mắt, nhất thời có chút không phản ứng kịp, xương Ngư thú kia chỉ nhổ ra như vậy sao?!
Suy cho cùng, bọn họ đều quen ăn thịt cắn miếng thật lớn, thật sự chưa từng gặp qua người nào có thể đủ sự cẩn thận, kỹ càng ăn thịt Ngư thú vào trong bụng lại nhổ xương ra ngoài, thật ngạc nhiên!
Sau khi Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả vừa ăn đầu Ngư thú vừa nhổ xương Ngư thú, anh cũng từ từ bình tĩnh trở lại, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng, xem ra chuyện Đường Quả nói từng ăn qua Ngư thú kia là thật.
Trong lúc Đường Quả đang ăn canh Ngư thú, Hổ Nha đang ngồi xổm nướng thịt Ngư thú bên bếp lửa, Bạch Hà cầm thuốc mà Đường Quả cần đến.