***
Ở trong thôn, tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu lan ra:
“Ngươi nghe gì chưa? Lần này đứng đầu bảng lại là Kỷ Nguyên!
”
“Sao cơ? Có chắc không? Thằng bé mới học được bao lâu đâu…”
“Không sai! Ta nghe mẫu thân An Đại Hải nói rằng nhà bà ấy vừa mắng Đại Hải một trận, bảo rằng Kỷ Nguyên học nhanh như vậy, tại sao con trai bà lại không làm được!
”
“Thế còn An Tiểu Hà thì sao?”
“Đứng thứ hai, không ngờ còn có người đoạt được vị trí đệ nhất của hắn.
”
---
Tháng Mười Một, tiết trời se lạnh, tư thục vẫn mở lớp như thường lệ.
Kỷ Nguyên từ sáng sớm đã dậy, giúp An Đại nương chuẩn bị cỏ khô, quét dọn chuồng trại, rồi dắt hai con trâu lớn của nhà An gia ra ngoài.
Trước đây, lúc còn ở nhà Tam thúc, Kỷ Nguyên đã quen chăm sóc Tiểu Hoàng và từng tiếp xúc với hai con trâu này. Vì vậy, công việc lần này với hắn chẳng mấy khó khăn. Chỉ có điều, trước kia hắn chỉ chăm một con nghé nhỏ, nay lại phải dắt hai con trâu trưởng thành, thoạt nhìn, cả người hắn chẳng khác nào một cậu bé chăn trâu chính hiệu.
Những ánh mắt tò mò, thậm chí là khinh thường, từ xung quanh đổ dồn về phía Kỷ Nguyên. Nhưng hắn vẫn thản nhiên, không mảy may bận tâm. Chỉ là hôm nay, ánh mắt Kỷ Lợi – Tam thúc của hắn – nhìn hắn có gì đó khác lạ.
Kỷ Nguyên không để ý đến điều đó, chỉ nghĩ: “Mặc kệ đi, vẫn là lo học hành cho tốt.
”
---
Tại tư thục, các học trò khác cũng không khỏi nhìn Kỷ Nguyên với ánh mắt khác lạ.
Có người còn lén lút quan sát cả An Tiểu Hà. Trước kia, An Tiểu Hà là người giỏi nhất trong lớp, ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng kể từ khi Kỷ Nguyên xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
An Tiểu Hà cúi đầu, vẻ mặt trầm mặc.
Thực ra, hắn đã biết kết quả khảo thí từ ngày hôm qua. Như mọi lần, sau mỗi kỳ thi, mẫu thân của hắn đều sai em gái đi xin kết quả sớm từ Triệu phu tử. Hai năm kể từ khi nhập học, lần nào An Tiểu Hà cũng đứng đầu bảng, khiến cả gia đình không ngớt lời khen ngợi.
Nhưng lần này thì khác. Kỷ Nguyên, chỉ mới tham gia khảo thí lần đầu, đã vượt qua hắn.
Chuyện này khiến mẫu thân hắn tức giận mắng mỏ cả buổi, còn trách móc hắn không bằng người khác. Thậm chí, bà còn nhắc đến chuyện huyện học, nói không biết liệu gia đình có sẵn sàng bỏ tiền cho hắn học tiếp hay không.
An Tiểu Hà ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy phẫn uất hướng về phía Kỷ Nguyên. Nhưng bên ngoài, Kỷ Nguyên dường như không hề hay biết chuyện gì, vẫn điềm tĩnh ngồi luyện chữ, tập trung đến mức không để ý đến bất kỳ ai trong lớp.
---
“Phu tử đến!
”
Lời thông báo vang lên, cả lớp lập tức im phăng phắc.
Triệu phu tử bước vào, tay cầm xấp bài thi của ngày hôm qua. Ánh mắt ông quét một lượt qua các học trò trong lớp, sau đó dừng lại nơi Kỷ Nguyên đang ngồi ngoài cửa sổ. Ông vuốt râu, chậm rãi nói: “Kết quả khảo thí hôm qua đã có.
”
Ông bắt đầu công bố kết quả.
Thành tích được chia làm bốn bậc: Giáp, Ất, Bính, và Đinh. Ai xếp Bính hoặc Đinh sẽ bị phạt chép sách vì chưa đạt tiêu chuẩn.
Cả lớp tổng cộng có mười bốn học trò, tính thêm Kỷ Nguyên là mười lăm. Nhưng trong số đó, chỉ có ba người đạt được thành tích Giáp hoặc Ất.
Kỷ Nguyên đứng đầu với hạng Giáp. An Tiểu Hà và một học trò khác đạt hạng Ất.
Không phải những người khác kém cỏi, mà là Kỷ Nguyên quá xuất sắc.