Chương 1 - Cô Cút Xuống Cho Tôi
Chương 2 - Xuyên Sách
Chương 3 - Đồ Lưu Manh
Chương 4 - Có Chết Cũng Không Lấy
Chương 5 - Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc?
Chương 6 - Truyện Gốc
Chương 7 - Hệ Thống Hài Hòa?
Chương 8 - Sốc
Chương 9 - Hưởng Lạc Có Gì Sai?
Chương 10 - Bị Mắng
Chương 11 - Nghiêm Khắc Kiểm Điểm
Chương 12 - Sợ Chết Đói
Chương 13 - Có Khi Anh Mù Rồi Cũng Nên?
Chương 14 - Đói Khát Trung Cấp
Chương 15 - Trông Như Vừa Đội Mồ Chạy Ra
Chương 16 - Thanh Niên Đẹp Như Diễn Viên
Chương 17 - Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 18 - Tư Tưởng Nguy Hiểm
Chương 19 - Ma Đói Đầu Thai
Chương 20 - Cô Sẽ Không Bị Mắc Lừa Đâu
Chương 21 - Tấn Bi Kịch
Chương 22 - Xấu Tính
Chương 23 - Ăn No Cũng Là Chuyện Hạnh Phúc
Chương 24 - Nhà Tắm
Chương 25 - Cơ Bụng
Chương 26 - Cô Có Biết Xấu Hổ Không?
Chương 27 - Đe Dọa
Chương 28 - Đồ Lưu Manh
Chương 29 - Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Chương 30 - Bắt Đầu Đi Làm
Chương 31 - Nhiệm Vụ Hàng Ngày
Chương 32 - Cho Nó Biết Mặt
Chương 33 - Tôi Giúp Cô
Chương 34 - Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Chương 35 - Đồ Ăn Của Thời Này
Chương 36 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 37 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 38 - Làm Biếng Thì Ngại Quá
Chương 39 - Không Thể Bị Qua Mặt
Chương 40 - Nhận Thưởng
Chương 41 - Năm Phút Che Chắn
Chương 42 - Cốt Truyện Bắt Đầu Triển Khai
Chương 43 - Thanh Niên Trí Thức Mới Tới
Chương 44 - Cuộc Đời Lý Hạ Lan
Chương 45 - Tái Phát Bệnh Cũ?
Chương 46 - Chẳng Lẽ Hệ Thống Này Là Bản Lậu?
Chương 47 - Nhiệm Vụ Ngày Mai
Chương 48 - Ai Nhịn Được
Chương 49 - Bất Ổn
Chương 50 - Bầu Không Khí Hài Hòa
Chương 1 - Cô Cút Xuống Cho Tôi
Chương 2 - Xuyên Sách
Chương 3 - Đồ Lưu Manh
Chương 4 - Có Chết Cũng Không Lấy
Chương 5 - Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc?
Chương 6 - Truyện Gốc
Chương 7 - Hệ Thống Hài Hòa?
Chương 8 - Sốc
Chương 9 - Hưởng Lạc Có Gì Sai?
Chương 10 - Bị Mắng
Chương 11 - Nghiêm Khắc Kiểm Điểm
Chương 12 - Sợ Chết Đói
Chương 13 - Có Khi Anh Mù Rồi Cũng Nên?
Chương 14 - Đói Khát Trung Cấp
Chương 15 - Trông Như Vừa Đội Mồ Chạy Ra
Chương 16 - Thanh Niên Đẹp Như Diễn Viên
Chương 17 - Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 18 - Tư Tưởng Nguy Hiểm
Chương 19 - Ma Đói Đầu Thai
Chương 20 - Cô Sẽ Không Bị Mắc Lừa Đâu
Chương 21 - Tấn Bi Kịch
Chương 22 - Xấu Tính
Chương 23 - Ăn No Cũng Là Chuyện Hạnh Phúc
Chương 24 - Nhà Tắm
Chương 25 - Cơ Bụng
Chương 26 - Cô Có Biết Xấu Hổ Không?
Chương 27 - Đe Dọa
Chương 28 - Đồ Lưu Manh
Chương 29 - Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Chương 30 - Bắt Đầu Đi Làm
Chương 31 - Nhiệm Vụ Hàng Ngày
Chương 32 - Cho Nó Biết Mặt
Chương 33 - Tôi Giúp Cô
Chương 34 - Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Chương 35 - Đồ Ăn Của Thời Này
Chương 36 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 37 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 38 - Làm Biếng Thì Ngại Quá
Chương 39 - Không Thể Bị Qua Mặt
Chương 40 - Nhận Thưởng
Chương 41 - Năm Phút Che Chắn
Chương 42 - Cốt Truyện Bắt Đầu Triển Khai
Chương 43 - Thanh Niên Trí Thức Mới Tới
Chương 44 - Cuộc Đời Lý Hạ Lan
Chương 45 - Tái Phát Bệnh Cũ?
Chương 46 - Chẳng Lẽ Hệ Thống Này Là Bản Lậu?
Chương 47 - Nhiệm Vụ Ngày Mai
Chương 48 - Ai Nhịn Được
Chương 49 - Bất Ổn
Chương 50 - Bầu Không Khí Hài Hòa
Đàm Tuyết Kiều nuốt nước miếng, bị dọa không thốt được lời nào.
Ai biết hôm nay Kiều Nhiễm Nhiễm thật sự không thoải mái chứ?
“Làm thì chả được mấy mà bệnh thì lắm ghê!
”
Đàm Tuyết Kiều không nhìn nữa, lẩm bẩm trong miệng một câu, rồi cầm thùng và đồ dùng tắm rửa của mình ra ngoài.
Chỉ là bước chân kia cực nhanh, tựa như phía sau có thứ gì đang đuổi theo.
Thấy cô ta đi ra ngoài, Kiều Nhiễm Nhiễm cũng không tiện ăn vạ trong phòng nữa, tránh cho người khác lại nói cô lười biếng.
Tuy đúng thật là cô đang làm biếng, nhưng đã nói ra thế rồi, cho dù cắn răng cô cũng giả bộ cho ra dáng.
Hôm nay không phải phiên mình nấu cơm, Kiều Nhiễm Nhiễm cũng không muốn đi đến phòng bếp.
Tuy cô nói như vậy, nhưng không có nghĩa cô muốn làm việc không thuộc về mình.
Huống chi, cô cũng không định tự mình làm việc.
Nghĩ đến công việc nhà nông nhiều không đếm xuể kia, Kiều Nhiễm Nhiễm không khỏi giật mình.
Cô không tự làm được, chẳng lẽ cũng không thể tìm đối tượng giúp cô làm ư?
Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy đây gọi là chiến thuật vu hồi.
Cô chịu đựng cơn đói bụng, đi một vòng quanh khu thanh niên trí thức, lại không việc gì có thể giúp được.
Nền đất bừa bộn trong nhà, không biết là cố ý hay vô tình mà bị cô trực tiếp bỏ qua.
Đột nhiên, trước mắt Kiều Nhiễm Nhiễm sáng ngời, nhìn thẳng vào người đàn ông đang xách theo đồ ăn từ bên ngoài đi vào.
Chỉ thấy dáng người anh ta cao gầy, mặc sơ mi trắng, làn da trắng nõn, mặt mày tinh xảo, trên trán có vài sợi tóc đen buông xuống.
Trông chẳng khác gì mấy anh diễn viên thần tượng điển trai mà!
Hóa ra anh ta là thanh niên trí thức nam Dư Nhuận Hoài vừa vào đội.
Nghe nói anh ta đến từ Hải Thị, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng vừa nhìn khí chất kia liền biết xuất thân không đơn giản.
Anh ta mới vừa vào đội mà đã khiến toàn đội xôn xao.
Tên này cũng thật đẹp trai quá đi, dáng vẻ kia không hề thua kém thanh niên trí thức Trần chút nào.
Quan trọng nhất là tính tình người ta rất tốt, nói chuyện nho nhã lễ độ.
Bọn họ đã bao giờ gặp qua người như vậy chứ?
Đẹp trai, người thành phố, còn không làm giá.
Trong lúc nhất thời, phụ nữ trong thôn đều xuân tâm nhộn nhạo.
Người này không có thái độ khó chịu giống như Trần Diễn, cho dù ai tìm anh ta, thì anh ta cũng đều đối xử lịch sự dịu dàng với họ.
Cứ như vậy, Dư Nhuận Hoài thành thanh niên trí thức nam được các đồng chí nữ hoan nghênh nhất ở đại đội Tây Kiều.
Mà nguyên thân là người rất cứng đầu, đã chọn Trần Diễn thì kiên quyết đến cùng.
Chẳng sợ vỡ đầu chảy máu, cũng tuyệt đối không quay đầu lại.