Chương 1 - Cô Cút Xuống Cho Tôi
Chương 2 - Xuyên Sách
Chương 3 - Đồ Lưu Manh
Chương 4 - Có Chết Cũng Không Lấy
Chương 5 - Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc?
Chương 6 - Truyện Gốc
Chương 7 - Hệ Thống Hài Hòa?
Chương 8 - Sốc
Chương 9 - Hưởng Lạc Có Gì Sai?
Chương 10 - Bị Mắng
Chương 11 - Nghiêm Khắc Kiểm Điểm
Chương 12 - Sợ Chết Đói
Chương 13 - Có Khi Anh Mù Rồi Cũng Nên?
Chương 14 - Đói Khát Trung Cấp
Chương 15 - Trông Như Vừa Đội Mồ Chạy Ra
Chương 16 - Thanh Niên Đẹp Như Diễn Viên
Chương 17 - Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 18 - Tư Tưởng Nguy Hiểm
Chương 19 - Ma Đói Đầu Thai
Chương 20 - Cô Sẽ Không Bị Mắc Lừa Đâu
Chương 21 - Tấn Bi Kịch
Chương 22 - Xấu Tính
Chương 23 - Ăn No Cũng Là Chuyện Hạnh Phúc
Chương 24 - Nhà Tắm
Chương 25 - Cơ Bụng
Chương 26 - Cô Có Biết Xấu Hổ Không?
Chương 27 - Đe Dọa
Chương 28 - Đồ Lưu Manh
Chương 29 - Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Chương 30 - Bắt Đầu Đi Làm
Chương 31 - Nhiệm Vụ Hàng Ngày
Chương 32 - Cho Nó Biết Mặt
Chương 33 - Tôi Giúp Cô
Chương 34 - Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Chương 35 - Đồ Ăn Của Thời Này
Chương 36 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 37 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 38 - Làm Biếng Thì Ngại Quá
Chương 39 - Không Thể Bị Qua Mặt
Chương 40 - Nhận Thưởng
Chương 41 - Năm Phút Che Chắn
Chương 42 - Cốt Truyện Bắt Đầu Triển Khai
Chương 43 - Thanh Niên Trí Thức Mới Tới
Chương 44 - Cuộc Đời Lý Hạ Lan
Chương 45 - Tái Phát Bệnh Cũ?
Chương 46 - Chẳng Lẽ Hệ Thống Này Là Bản Lậu?
Chương 47 - Nhiệm Vụ Ngày Mai
Chương 48 - Ai Nhịn Được
Chương 49 - Bất Ổn
Chương 50 - Bầu Không Khí Hài Hòa
Chương 1 - Cô Cút Xuống Cho Tôi
Chương 2 - Xuyên Sách
Chương 3 - Đồ Lưu Manh
Chương 4 - Có Chết Cũng Không Lấy
Chương 5 - Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc?
Chương 6 - Truyện Gốc
Chương 7 - Hệ Thống Hài Hòa?
Chương 8 - Sốc
Chương 9 - Hưởng Lạc Có Gì Sai?
Chương 10 - Bị Mắng
Chương 11 - Nghiêm Khắc Kiểm Điểm
Chương 12 - Sợ Chết Đói
Chương 13 - Có Khi Anh Mù Rồi Cũng Nên?
Chương 14 - Đói Khát Trung Cấp
Chương 15 - Trông Như Vừa Đội Mồ Chạy Ra
Chương 16 - Thanh Niên Đẹp Như Diễn Viên
Chương 17 - Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 18 - Tư Tưởng Nguy Hiểm
Chương 19 - Ma Đói Đầu Thai
Chương 20 - Cô Sẽ Không Bị Mắc Lừa Đâu
Chương 21 - Tấn Bi Kịch
Chương 22 - Xấu Tính
Chương 23 - Ăn No Cũng Là Chuyện Hạnh Phúc
Chương 24 - Nhà Tắm
Chương 25 - Cơ Bụng
Chương 26 - Cô Có Biết Xấu Hổ Không?
Chương 27 - Đe Dọa
Chương 28 - Đồ Lưu Manh
Chương 29 - Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Chương 30 - Bắt Đầu Đi Làm
Chương 31 - Nhiệm Vụ Hàng Ngày
Chương 32 - Cho Nó Biết Mặt
Chương 33 - Tôi Giúp Cô
Chương 34 - Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Chương 35 - Đồ Ăn Của Thời Này
Chương 36 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 37 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 38 - Làm Biếng Thì Ngại Quá
Chương 39 - Không Thể Bị Qua Mặt
Chương 40 - Nhận Thưởng
Chương 41 - Năm Phút Che Chắn
Chương 42 - Cốt Truyện Bắt Đầu Triển Khai
Chương 43 - Thanh Niên Trí Thức Mới Tới
Chương 44 - Cuộc Đời Lý Hạ Lan
Chương 45 - Tái Phát Bệnh Cũ?
Chương 46 - Chẳng Lẽ Hệ Thống Này Là Bản Lậu?
Chương 47 - Nhiệm Vụ Ngày Mai
Chương 48 - Ai Nhịn Được
Chương 49 - Bất Ổn
Chương 50 - Bầu Không Khí Hài Hòa
Nghĩ đến việc mình lại bị cô nàng này đeo bám, Trần Diễn suýt thì không thể nào kiềm chế nổi cơn giận của mình.
Anh đang định nhấc tay đẩy cô nàng trên người ra, nào ngờ vừa chạm đến thì lại nghe thấy một giọng nữ truyền tới từ trong lòng.
"Đừng có đẩy tôi, không thì tôi hô hoán mọi người, bảo là anh sàm sỡ tôi đấy!
"
Giọng cô gái ấy còn run run, nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc hoảng hốt, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy được ngực của người đàn ông phập phồng kịch liệt.
Có thể thấy là sắp bị cô làm cho tức chết.
Đúng là Trần Diễn suýt nữa bị cô làm cho tức chết, từng này tuổi đầu anh chưa từng gặp một đứa con gái nào không biết xấu hổ như thế.
Mắng cũng không đi, lạnh mặt không để ý đến cô ả là cô ả lập tức đeo bám riết.
Bây giờ càng quá đáng hơn, ôm cả người anh luôn.
"Đừng, đừng bỏ tôi xuống...
.
"
Nghĩ đến việc con rắn còn ở trên mặt đất, Kiều Nhiễm Nhiễm sợ chết khiếp.
Cũng không thèm để ý sắc mặt khó nhìn của người đàn ông, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân bám chặt lấy anh.
"Rắn ở chỗ nào?" Giọng nói của Trần Diễn như là rít ra từ trong kẽ răng.
"Dưới đất ấy.
.
.
"
Vừa dứt lời, lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm mới cảm thấy cả người không có sức lực.
Tay chân đều bám không chắc, từ từ trượt xuống trên người anh.
Thân thể mềm mại của người con gái từ trên ngực chầm chậm trượt xuống.
Nhất thời vẻ mặt của hai người đều thay đổi.
Kiều Nhiễm Nhiễm sợ đến mức biến sắc, tay chân càng muốn dùng sức lại càng không nặn ra được chút sức lực nào.
Cô sốt ruột đến độ sắp khóc tới nơi.
"Kiều Nhiễm Nhiễm!
" Mặt Trần Diễn đen như đáy nồi, thật sự muốn bóp chết cô ả này.
Rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không?
"Sao, sao anh lại hung ác vậy chứ?"
Vốn là bị rắn dọa sợ, bây giờ lại bị người đàn ông này trợn mắt trừng, Kiều Nhiễm Nhiễm không thể kìm được dòng nước mắt.
"Mẹ nó!
"
Trần Diễn sắp bị tức chết.
Rõ ràng là lỗi của cô, thế mà giờ còn dám khóc.
Nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm thật sự hết cách rồi, bình sinh thứ cô sợ nhất là những động vật máu lạnh này.
Lúc này lại sợ người đàn ông này ném cô xuống, thế mà nước mắt cứ tuôn rơi không thể kìm lại được.
Nghe tiếng khóc nức nở như không thể ngừng được kia, Trần Diễn hít một hơi, nghiến răng nói: "Rắn đã đi rồi.
"
"Thật, thật ư?"
Nghe lời này, Kiều Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, như thể đang xem có phải anh đang nói dối không.
Đôi mắt trong trẻo hệt như bảo thạch vừa được tẩy rửa sau cơn mưa, hốc mắt phiếm hồng, ngay cả cánh mũi cũng hơi hồng hồng, trông cực kỳ đáng thương.
Cơ thể Trần Diễn tức thì cứng ngắc.