Chương 1 - Cô Cút Xuống Cho Tôi
Chương 2 - Xuyên Sách
Chương 3 - Đồ Lưu Manh
Chương 4 - Có Chết Cũng Không Lấy
Chương 5 - Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc?
Chương 6 - Truyện Gốc
Chương 7 - Hệ Thống Hài Hòa?
Chương 8 - Sốc
Chương 9 - Hưởng Lạc Có Gì Sai?
Chương 10 - Bị Mắng
Chương 11 - Nghiêm Khắc Kiểm Điểm
Chương 12 - Sợ Chết Đói
Chương 13 - Có Khi Anh Mù Rồi Cũng Nên?
Chương 14 - Đói Khát Trung Cấp
Chương 15 - Trông Như Vừa Đội Mồ Chạy Ra
Chương 16 - Thanh Niên Đẹp Như Diễn Viên
Chương 17 - Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 18 - Tư Tưởng Nguy Hiểm
Chương 19 - Ma Đói Đầu Thai
Chương 20 - Cô Sẽ Không Bị Mắc Lừa Đâu
Chương 21 - Tấn Bi Kịch
Chương 22 - Xấu Tính
Chương 23 - Ăn No Cũng Là Chuyện Hạnh Phúc
Chương 24 - Nhà Tắm
Chương 25 - Cơ Bụng
Chương 26 - Cô Có Biết Xấu Hổ Không?
Chương 27 - Đe Dọa
Chương 28 - Đồ Lưu Manh
Chương 29 - Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Chương 30 - Bắt Đầu Đi Làm
Chương 31 - Nhiệm Vụ Hàng Ngày
Chương 32 - Cho Nó Biết Mặt
Chương 33 - Tôi Giúp Cô
Chương 34 - Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Chương 35 - Đồ Ăn Của Thời Này
Chương 36 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 37 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 38 - Làm Biếng Thì Ngại Quá
Chương 39 - Không Thể Bị Qua Mặt
Chương 40 - Nhận Thưởng
Chương 41 - Năm Phút Che Chắn
Chương 42 - Cốt Truyện Bắt Đầu Triển Khai
Chương 43 - Thanh Niên Trí Thức Mới Tới
Chương 44 - Cuộc Đời Lý Hạ Lan
Chương 45 - Tái Phát Bệnh Cũ?
Chương 46 - Chẳng Lẽ Hệ Thống Này Là Bản Lậu?
Chương 47 - Nhiệm Vụ Ngày Mai
Chương 48 - Ai Nhịn Được
Chương 49 - Bất Ổn
Chương 50 - Bầu Không Khí Hài Hòa
Chương 1 - Cô Cút Xuống Cho Tôi
Chương 2 - Xuyên Sách
Chương 3 - Đồ Lưu Manh
Chương 4 - Có Chết Cũng Không Lấy
Chương 5 - Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc?
Chương 6 - Truyện Gốc
Chương 7 - Hệ Thống Hài Hòa?
Chương 8 - Sốc
Chương 9 - Hưởng Lạc Có Gì Sai?
Chương 10 - Bị Mắng
Chương 11 - Nghiêm Khắc Kiểm Điểm
Chương 12 - Sợ Chết Đói
Chương 13 - Có Khi Anh Mù Rồi Cũng Nên?
Chương 14 - Đói Khát Trung Cấp
Chương 15 - Trông Như Vừa Đội Mồ Chạy Ra
Chương 16 - Thanh Niên Đẹp Như Diễn Viên
Chương 17 - Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 18 - Tư Tưởng Nguy Hiểm
Chương 19 - Ma Đói Đầu Thai
Chương 20 - Cô Sẽ Không Bị Mắc Lừa Đâu
Chương 21 - Tấn Bi Kịch
Chương 22 - Xấu Tính
Chương 23 - Ăn No Cũng Là Chuyện Hạnh Phúc
Chương 24 - Nhà Tắm
Chương 25 - Cơ Bụng
Chương 26 - Cô Có Biết Xấu Hổ Không?
Chương 27 - Đe Dọa
Chương 28 - Đồ Lưu Manh
Chương 29 - Hoàn Toàn Tuyệt Vọng
Chương 30 - Bắt Đầu Đi Làm
Chương 31 - Nhiệm Vụ Hàng Ngày
Chương 32 - Cho Nó Biết Mặt
Chương 33 - Tôi Giúp Cô
Chương 34 - Không Cuỗm Làm Đối Tượng Quá Phí
Chương 35 - Đồ Ăn Của Thời Này
Chương 36 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 37 - Dưa Chua Bọc Muối
Chương 38 - Làm Biếng Thì Ngại Quá
Chương 39 - Không Thể Bị Qua Mặt
Chương 40 - Nhận Thưởng
Chương 41 - Năm Phút Che Chắn
Chương 42 - Cốt Truyện Bắt Đầu Triển Khai
Chương 43 - Thanh Niên Trí Thức Mới Tới
Chương 44 - Cuộc Đời Lý Hạ Lan
Chương 45 - Tái Phát Bệnh Cũ?
Chương 46 - Chẳng Lẽ Hệ Thống Này Là Bản Lậu?
Chương 47 - Nhiệm Vụ Ngày Mai
Chương 48 - Ai Nhịn Được
Chương 49 - Bất Ổn
Chương 50 - Bầu Không Khí Hài Hòa
"Phù ~"
Kiều Nhiễm Nhiễm thở phào một hơi, trái tim đập thình thịch liên hồi hệt như vừa tham gia cuộc chạy nhanh một trăm mét vậy.
Kích thích quá trời đất ơi!
Suýt nữa thì cô đã bị ném sang thế giới tận thế rồi!
!
Giờ phút này, Kiều Nhiễm Nhiễm có một đống "lời hay ý đẹp" muốn đưa ra, nhưng nhớ tới cái hệ thống xấu xa kia, cô lại đành nhịn xuống.
Chỉ là nơi lồng ngực như tắc một ngụm máu, suýt thì không phun ra được.
Không ngờ có ngày cô lại bị ép buộc như thế.
Nhưng so với trò cầu sinh nơi tận thế, thì thời đại này tuy hơi nghèo chút, nhưng được cái an toàn.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là phải đối mặt với sự tuyệt vọng vô cùng vô tận.
Tận thế cầu sinh, vừa nghe tới cái tên này là cô đã không kìm được rùng mình.
Bản thân cô như thế nào, lòng cô biết rõ.
Chỉ cải tạo ở thời này thôi mà cô đã không chịu nổi, nếu bị ném tới tận thế, chẳng phải là không sợ chết không đủ xấu sao?
Quan trọng nhất là, ngộ nhỡ đó là thế giới đầy xác sống thì sao?
Cô không muốn bị xé xác ăn sống đâu!
Không phải là chịu khó chịu khổ, năm chú ý bốn đẹp ư?
Cô làm được!
Kiều Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Cô thử cử động chân tay, phát hiện cơ thể mình đã khôi phục sức lực từ lúc nào chẳng hay.
Kiều Nhiễm Nhiễm thở phào một hơi.
Không nên ở lại đây lâu, cô phải mau chóng rời đi.
Kiều Nhiễm Nhiễm nghiến răng cố chống đôi chân hơi run rẩy đi ra khỏi cửa.
Chờ khi ra khỏi ngôi nhà, thấy những mái nhà tranh vách đất nằm xen lẫn nhau ở cách đó không xa, Kiều Nhiễm Nhiễm không khỏi sốc.
Cô biết rõ thời này rất nghèo, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh đó rồi thì cô vẫn choáng váng.
Chờ khi Kiều Nhiễm Nhiễm bước hẳn vào trong thôn, cô mới biết cái liếc nhìn thoáng qua ban nãy hoàn toàn không khiến người ta khiếp sợ bằng nhìn gần.
Cho dù có trí nhớ, Kiều Nhiễm Nhiễm vẫn không khỏi trố mắt nhìn.
Đường trong thôn là đường đất, có lẽ là do vừa mưa xong nên đường lầy lội mấp mô.
Đi chưa được một lúc mà giày của cô đã dính đầy bùn, cô thầm ước lượng chắc mỗi chân giầy cũng phải nặng tới hai cân rưỡi.
Cứ đi được vài bước là lại thấy một hộ gia đình, bên ngoài cắm tre trúc coi như làm hàng rào.
Trong sân là vài căn nhà có cao có thấp, hầu hết đều dùng bùn trát.
Nhưng nhìn kỹ thì không chỉ có bùn không, ngoài mặt còn trộn lỗn ít thứ như cỏ khô nữa.
Nhà nào có điều kiện hơn thì dùng tảng đá xếp lên làm tường.
Nhà không có điều kiện thì còn chẳng có rào tre, chỉ có mỗi mấy gian nhà tranh thủng lỗ chỗ, những bức tường ấy còn lộ cả gậy tre bên trong nữa.
Kiều Nhiễm Nhiễm hoàn toàn khiếp sợ.