Chương 1 - Xuyên Sách Rồi
Chương 2 - Ông Chồng Hờ
Chương 3 - Đăng Ký Kết Hôn
Chương 4 - Nước Ngọt Vị Quýt
Chương 5 - Không Quan Trọng
Chương 6 - Khu Người Nhà
Chương 7 - Từ Từ Vun Đắp
Chương 8 - Đồ Cưới
Chương 9 - Khám Phá Nhà Mới
Chương 10 - Vào Không Gian
Chương 11 - Mì Trứng Gà
Chương 12 - Môi Mỏng Bạc Tình
Chương 13 - Tuyệt Không Lỗ Vốn
Chương 14 - Trà Ngon
Chương 15 - Đọc Truyện Đêm Khuya
Chương 16 - Ru Em Ngủ Đi
Chương 17 - Con Mồ Côi
Chương 18 - Trả Công Cho Anh
Chương 19 - Hàng Xóm
Chương 20 - Con Nhà Người Ta Trong Truyền Thuyết
Chương 21 - Chợ Sáng
Chương 22 - Mua Thịt
Chương 23 - Thử Tay Nghề
Chương 24 - Canh Sườn
Chương 25 - Con Gái Đàng Hoàng Ai Lại Muốn Làm Mẹ Kế
Chương 26 - Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 27 - Ngon Thế
Chương 28 - Mao Đài Năm 70
Chương 29 - Quý Dương Và Quý Nguyên
Chương 30 - Hai Bé Thiên Sứ
Chương 31 - Canh Trứng Gà
Chương 32 - Cuốc Đất Sân Vườn
Chương 33 - Vợ Chồng Giáo Sư Tạ
Chương 34 - Quả Táo
Chương 35 - Nhượng Bộ
Chương 36 - Thôi Từ Từ Dạy Dỗ Vậy
Chương 37 - Ngoài Lạnh Lùng Trong Ấm Áp
Chương 38 - Được Cho Cá
Chương 39 - Dì Sẽ Cùng Các Con Trưởng Thành
Chương 40 - Canh Đậu Hũ Cá Trích
Chương 41 - Nói Dối Mặt Không Đổi Sắc
Chương 42 - Lễ Hỏi
Chương 43 - Không Thể Để Dung Nhan Ấy Bị Hói
Chương 44 - Sao Tự Nhiên Tâm Lý Thế Nhỉ?
Chương 45 - Ba Nói Dì Là Mẹ
Chương 46 - Đi Hợp Tác Xã Mua Bán
Chương 47 - Chưa Gì Đã Bị Mua Chuộc
Chương 48 - Canh Táo Đỏ Ngân Nhĩ
Chương 49 - Chủ Nhân Ngôi Nhà Bên Cạnh
Chương 50 - Tay Nghề Được Đấy
Chương 1 - Xuyên Sách Rồi
Chương 2 - Ông Chồng Hờ
Chương 3 - Đăng Ký Kết Hôn
Chương 4 - Nước Ngọt Vị Quýt
Chương 5 - Không Quan Trọng
Chương 6 - Khu Người Nhà
Chương 7 - Từ Từ Vun Đắp
Chương 8 - Đồ Cưới
Chương 9 - Khám Phá Nhà Mới
Chương 10 - Vào Không Gian
Chương 11 - Mì Trứng Gà
Chương 12 - Môi Mỏng Bạc Tình
Chương 13 - Tuyệt Không Lỗ Vốn
Chương 14 - Trà Ngon
Chương 15 - Đọc Truyện Đêm Khuya
Chương 16 - Ru Em Ngủ Đi
Chương 17 - Con Mồ Côi
Chương 18 - Trả Công Cho Anh
Chương 19 - Hàng Xóm
Chương 20 - Con Nhà Người Ta Trong Truyền Thuyết
Chương 21 - Chợ Sáng
Chương 22 - Mua Thịt
Chương 23 - Thử Tay Nghề
Chương 24 - Canh Sườn
Chương 25 - Con Gái Đàng Hoàng Ai Lại Muốn Làm Mẹ Kế
Chương 26 - Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 27 - Ngon Thế
Chương 28 - Mao Đài Năm 70
Chương 29 - Quý Dương Và Quý Nguyên
Chương 30 - Hai Bé Thiên Sứ
Chương 31 - Canh Trứng Gà
Chương 32 - Cuốc Đất Sân Vườn
Chương 33 - Vợ Chồng Giáo Sư Tạ
Chương 34 - Quả Táo
Chương 35 - Nhượng Bộ
Chương 36 - Thôi Từ Từ Dạy Dỗ Vậy
Chương 37 - Ngoài Lạnh Lùng Trong Ấm Áp
Chương 38 - Được Cho Cá
Chương 39 - Dì Sẽ Cùng Các Con Trưởng Thành
Chương 40 - Canh Đậu Hũ Cá Trích
Chương 41 - Nói Dối Mặt Không Đổi Sắc
Chương 42 - Lễ Hỏi
Chương 43 - Không Thể Để Dung Nhan Ấy Bị Hói
Chương 44 - Sao Tự Nhiên Tâm Lý Thế Nhỉ?
Chương 45 - Ba Nói Dì Là Mẹ
Chương 46 - Đi Hợp Tác Xã Mua Bán
Chương 47 - Chưa Gì Đã Bị Mua Chuộc
Chương 48 - Canh Táo Đỏ Ngân Nhĩ
Chương 49 - Chủ Nhân Ngôi Nhà Bên Cạnh
Chương 50 - Tay Nghề Được Đấy
Cô chưa từng học đại học, nhưng kiếp trước bởi vì trà của cô có thể khiến người ta tĩnh tâm nâng cao tinh thần, có tác dụng dưỡng sinh.
Vì vậy mà có một giáo sư thành lập riêng hạng mục nghiên cứu nó, cô cũng hiểu rõ về cấp bậc giáo sư.
Lúc ấy cô không hề giấu giếm gì, cung cấp trà cho họ nghiên cứu thoải mái.
Nhưng cuối cùng bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được cái gì, chỉ lấy được một loại nhân tử có thể khiến cho tế bào trở nên sinh động hơn.
Hai người cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.
Chợ bán thức ăn cách khu dân cư một khoảng, nhưng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút là tới.
Phùng Liên giải thích với cô: “Đây là chợ sáng, chỉ bán buổi sáng thôi, qua 9 giờ rưỡi sẽ dẹp.
”
Nói là chợ sáng, kỳ thật chính là người nhà của các giảng viên hoặc là nhân viên trong trường bày quầy bán hàng.
Rau củ quả tươi mới, nhưng rất ít chủng loại, cũng chẳng có thịt cá gì.
Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui, Phùng Liên mỉm cười nói: “Có phải cháu muốn mua thịt không, mua thịt thì phải đi chỗ khác cơ.
”
Tống Thời Hạ xấu hổ nói:
“Đúng là cháu muốn mua ít thịt cho chồng cháu bồi bổ, thức ăn ở đây bán hơi ít, cháu định mấy ngày nữa sẽ mua hạt giống về tự trồng trong sân.
”
Phùng Liên hiền hòa lắc đầu:
“Cô bé ngốc, thịt không mua ở đây được. Nếu cháu không đi với thím, khéo chỉ có thể chờ người khác đi ra ngoài mua hộ thôi.
Thím đi làm ở căn tin giảng viên, người nhà chỉ cần đưa phiếu tới đổi là được.
”
Tống Thời Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đi cùng thím Phùng.
Cô vừa mới đi ngang qua căn tin của giảng viên, nó ở khá gần khu dân cư, kế bên là hợp tác xã mua bán, sau này mua thịt mua đồ cũng thuận tiện hơn.
Cô tặng cho thím Phùng một nụ cười chân thành.
“Cảm ơn thím đã dắt cháu đi cho quen đường, nếu không có thím, có khi cháu phải đi ra ngoài mua thịt ấy chứ.
”
Phùng Liên thấy cô mỉm cười với mình như thế thì làm sao chịu nổi, cô gái này đúng là xinh đẹp mà.
“Ơn nghĩa cái gì chứ, mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, nếu con gái thím mà được một nửa của cháu thì tốt quá rồi.
”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:
“Thím cũng có xấu đâu, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân, con gái nhất định cũng đẹp như thím.
”
Dù chỉ là lời xã giao, nhưng cô thật lòng cảm thấy thím Phùng Liên rất đẹp, ăn diện một tí nhất định sẽ rất đẹp.
Thím vừa phải lo liệu việc nhà, vừa chăm sóc con cái, lại còn đi làm, làm sao rảnh rỗi lo chuyện ăn diện cho được.