Chương 1 - Xuyên Sách Rồi
Chương 2 - Ông Chồng Hờ
Chương 3 - Đăng Ký Kết Hôn
Chương 4 - Nước Ngọt Vị Quýt
Chương 5 - Không Quan Trọng
Chương 6 - Khu Người Nhà
Chương 7 - Từ Từ Vun Đắp
Chương 8 - Đồ Cưới
Chương 9 - Khám Phá Nhà Mới
Chương 10 - Vào Không Gian
Chương 11 - Mì Trứng Gà
Chương 12 - Môi Mỏng Bạc Tình
Chương 13 - Tuyệt Không Lỗ Vốn
Chương 14 - Trà Ngon
Chương 15 - Đọc Truyện Đêm Khuya
Chương 16 - Ru Em Ngủ Đi
Chương 17 - Con Mồ Côi
Chương 18 - Trả Công Cho Anh
Chương 19 - Hàng Xóm
Chương 20 - Con Nhà Người Ta Trong Truyền Thuyết
Chương 21 - Chợ Sáng
Chương 22 - Mua Thịt
Chương 23 - Thử Tay Nghề
Chương 24 - Canh Sườn
Chương 25 - Con Gái Đàng Hoàng Ai Lại Muốn Làm Mẹ Kế
Chương 26 - Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 27 - Ngon Thế
Chương 28 - Mao Đài Năm 70
Chương 29 - Quý Dương Và Quý Nguyên
Chương 30 - Hai Bé Thiên Sứ
Chương 31 - Canh Trứng Gà
Chương 32 - Cuốc Đất Sân Vườn
Chương 33 - Vợ Chồng Giáo Sư Tạ
Chương 34 - Quả Táo
Chương 35 - Nhượng Bộ
Chương 36 - Thôi Từ Từ Dạy Dỗ Vậy
Chương 37 - Ngoài Lạnh Lùng Trong Ấm Áp
Chương 38 - Được Cho Cá
Chương 39 - Dì Sẽ Cùng Các Con Trưởng Thành
Chương 40 - Canh Đậu Hũ Cá Trích
Chương 41 - Nói Dối Mặt Không Đổi Sắc
Chương 42 - Lễ Hỏi
Chương 43 - Không Thể Để Dung Nhan Ấy Bị Hói
Chương 44 - Sao Tự Nhiên Tâm Lý Thế Nhỉ?
Chương 45 - Ba Nói Dì Là Mẹ
Chương 46 - Đi Hợp Tác Xã Mua Bán
Chương 47 - Chưa Gì Đã Bị Mua Chuộc
Chương 48 - Canh Táo Đỏ Ngân Nhĩ
Chương 49 - Chủ Nhân Ngôi Nhà Bên Cạnh
Chương 50 - Tay Nghề Được Đấy
Chương 1 - Xuyên Sách Rồi
Chương 2 - Ông Chồng Hờ
Chương 3 - Đăng Ký Kết Hôn
Chương 4 - Nước Ngọt Vị Quýt
Chương 5 - Không Quan Trọng
Chương 6 - Khu Người Nhà
Chương 7 - Từ Từ Vun Đắp
Chương 8 - Đồ Cưới
Chương 9 - Khám Phá Nhà Mới
Chương 10 - Vào Không Gian
Chương 11 - Mì Trứng Gà
Chương 12 - Môi Mỏng Bạc Tình
Chương 13 - Tuyệt Không Lỗ Vốn
Chương 14 - Trà Ngon
Chương 15 - Đọc Truyện Đêm Khuya
Chương 16 - Ru Em Ngủ Đi
Chương 17 - Con Mồ Côi
Chương 18 - Trả Công Cho Anh
Chương 19 - Hàng Xóm
Chương 20 - Con Nhà Người Ta Trong Truyền Thuyết
Chương 21 - Chợ Sáng
Chương 22 - Mua Thịt
Chương 23 - Thử Tay Nghề
Chương 24 - Canh Sườn
Chương 25 - Con Gái Đàng Hoàng Ai Lại Muốn Làm Mẹ Kế
Chương 26 - Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 27 - Ngon Thế
Chương 28 - Mao Đài Năm 70
Chương 29 - Quý Dương Và Quý Nguyên
Chương 30 - Hai Bé Thiên Sứ
Chương 31 - Canh Trứng Gà
Chương 32 - Cuốc Đất Sân Vườn
Chương 33 - Vợ Chồng Giáo Sư Tạ
Chương 34 - Quả Táo
Chương 35 - Nhượng Bộ
Chương 36 - Thôi Từ Từ Dạy Dỗ Vậy
Chương 37 - Ngoài Lạnh Lùng Trong Ấm Áp
Chương 38 - Được Cho Cá
Chương 39 - Dì Sẽ Cùng Các Con Trưởng Thành
Chương 40 - Canh Đậu Hũ Cá Trích
Chương 41 - Nói Dối Mặt Không Đổi Sắc
Chương 42 - Lễ Hỏi
Chương 43 - Không Thể Để Dung Nhan Ấy Bị Hói
Chương 44 - Sao Tự Nhiên Tâm Lý Thế Nhỉ?
Chương 45 - Ba Nói Dì Là Mẹ
Chương 46 - Đi Hợp Tác Xã Mua Bán
Chương 47 - Chưa Gì Đã Bị Mua Chuộc
Chương 48 - Canh Táo Đỏ Ngân Nhĩ
Chương 49 - Chủ Nhân Ngôi Nhà Bên Cạnh
Chương 50 - Tay Nghề Được Đấy
Tống Thời Hạ chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, lại lấy ít đồ khô trong không gian ra cho vào tủ bếp.
Để không lộ tẩy, cô còn ghi thêm 2 đồng vào sổ chi tiêu, thật ra chỗ tiền đó đã vào túi riêng của cô.
Đồ khô có rong biển, nấm, mộc nhĩ, măng khô vân vân, lấy hết ra một lượt, sau này dùng tới cũng tiện hơn.
Còn sớm mới tới giờ ăn cơm, Tống Thời Hạ luộc sơ sườn cho ra hết bọt, sau đó bỏ thêm gia vị vào hầm chung, dùng bếp than hầm từ từ là được.
Sườn để làm cháy tỏi cũng cho vào nồi đun chín trước, sau đó vớt ra chao dầu lửa to.
Làm thế sẽ không cần cho thêm dầu vào nồi canh, cô thích ăn canh ít dầu mỡ.
Lúc Thím Phùng bế con tới, Tống Thời Hạ vừa mới hái trái cây trong không gian xong.
Trái cây trong không gian đã bị hái hết, nhưng mới qua một đêm đã mọc thêm một lứa quả mới, ăn cực kỳ ngon, tiếc là không thể lấy ra.
Tống Thời Hạ chỉ dám cầm vài quả táo, hoa quả trái mùa trong không gian chín quá nhanh, chỉ có thể dùng để ngâm rượu.
"Thím, ăn quả đi ạ.
”
Thím Phùng làm sao mặt dày nhận được, mùa này táo không rẻ chút nào.
Nhưng cậu út trong lòng lại không biết suy nghĩ của thím, nhìn thấy táo thì giơ tay ra xin.
Tống Thời Hạ lặng lé nhét quả táo cho cậu bé.
Cậu bé này ốm nhom, cực kỳ giống một chú khỉ con.
Cô xoa xoa đầu thằng bé.
“Chỉ là một quả táo thôi mà, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thím khách sáo với cháu làm gì chứ.
”
Thím Phùng cũng chẳng nhăn nhó nữa, bảo thằng bé cảm ơn Tống Thời Hạ.
“Tiểu Ngư, mau cảm ơn chị Tiểu Tống đã cho con táo đi.
”
Tống Thời Hạ vội sửa lời: “Cháu cũng là hàng cô dì rồi thím ạ, hóa ra cậu bé tên Tiểu Ngư ạ.
”
Thím Phùng cười nói:
“Cháu chỉ mới 20 thôi, không phải vẫn là chị à? Tên thật của nó là Tạ Ngọc, ngọc trong ngọc thạch ấy, tên cúng cơm là Tiểu Ngư Nhi.
”
Không hổ là con của giáo sư, tên cũng hay như thế.
Tống Thời Hạ mím môi cười:
“Chắc Tiểu Ngư gọi anh Quý là chú đúng không ạ, cháu là vợ của anh Quý, nếu cậu bé gọi cháu là chị thì loạn vai vế rồi còn gì.
”
Thím Phùng vỗ đầu một cái:
“Ôi, thím cứ xem cháu như con gái, cháu không nhắc thì thím quên luôn giáo sư Quý.
”
Tiểu Ngư nhận lấy quả táo, rụt rè nói: “Cảm ơn chị Tiểu Tống ạ.
”
Thím Phùng cười tủm tỉm nói:
“Cháu xem, Tiểu Ngư nhà thím cũng cho rằng cháu là chị đấy, cứ gọi như thế đi, giáo sư Quý chắc sẽ không để ý đâu, cháu còn trẻ như thế mà.
”
Tống Thời Hạ cũng không phản bác nữa, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này đúng là thiên thần bé bỏng mà.