Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
Ngay lúc trong lòng Lưu Nguyệt tự hỏi có phải giờ này Tô Nhuế đã chạy ra ngoài high hay không, thậm chí bà còn nghĩ phải làm sao để kết thúc cuộc hẹn hôm nay một cách êm đềm, rốt cục, cửa phòng bao được đẩy ra.
“Ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi.
”
Tô Nhuế vào phòng bao, đầu tiên là nhìn thấy bà Tô không hiểu vì sao lại có vẻ mặt khó nén sự kích động, cùng với một người phụ nữ tầm tuổi xấp xỉ bà Tô, khí chất xuất chúng ngồi đối diện bà, sau đó mới nhìn về phía một người khác ngồi bên cạnh.
“Ồ? Là anh?”
Tô Nhuế có chút ngoài ý muốn.
Nốt nhạc đệm nho nhỏ ngoài hành lang, căn bản Tô Nhuế không để ý tới, chỉ là cô không ngờ rằng hai người lại được gặp lại nhau nhanh như thế.
Hơn nữa, theo như tình hình hiện tại trong phòng bao, có vẻ người này chính là đối tượng xem mắt mà hôm nay mẹ Tô sắp xếp cho cô.
“Hai đứa quen nhau à?” Lời của Tô Nhuế đồng thời khiến cho hai vị phụ huynh chú ý.
“Dạ không, chỉ là mới nãy không cẩn thận đụng phải nhau ở ngoài hành lang.
” Tô Nhuế giải thích, quay đầu lại gật đầu với Cố Dục Thành: “Trùng hợp quá.
”
“Vậy hai đứa thật đúng là có duyên.
” Bà Cố cười nói, ánh mắt thân thiện đánh giá Tô Nhuế.
Kể từ ánh mắt đầu tiên khi cô gái này đẩy cửa bước vào, bà ấy đã chú ý tới, bởi cô gái này có dáng vẻ quá xuất chúng, căn bản khiến cho người ta không thể không chú ý tới được.
Khuôn mặt của Tô Nhuế không dính dáng gì tới vẻ thanh thuần, đáng yêu, càng không phải dáng vẻ của em gái nhà bên có thể làm cho người ta vừa nhìn đã có thể nháy mắt buông bỏ cảnh giác. Tô Nhuế đẹp một cách khoa trương, là kiểu đẹp khiến cho người ta lóa mắt.
Nói thật, gương mặt kiểu này cũng không dễ được lòng trưởng bối, nhất là mẹ chồng tương lai. Nhưng cố tình vẻ ngoài chói mắt như vậy, phối hợp với nụ cười chân thành mà bình thản của Tô Nhuế lúc này, cùng với khí chất sạch sẽ của cô, vô hình đã khiến cho người ta cảm thấy không có chỗ nào là không thích hợp.
Giống như tiêu chuẩn của cái đẹp thì nên là vậy.
“Tiểu Nguyệt, đây là con gái của cậu nhỉ, xinh thật đấy!
” Bà Cố cười nói.
“Đúng vậy, đây là con gái tớ, Tô Nhuế.
” Dù trong lòng bà Tô luôn coi con gái mình là người xinh đẹp nhất, nhưng giờ được nghe đối phương khen con gái mình xinh xắn, bà vẫn hết sức vui mừng.
“Nhuế Nhuế, đây là dì Dư, là bạn tốt quen biết mẹ nhiều năm.
”
Dì Dư này, lúc trước thỉnh thoảng Tô Nhuế có nghe mẹ Tô nhắc tới, trước đây hai người là bạn học cấp ba, tuy rằng không đến mức là bạn thân, nhưng hai người quen biết nhiều năm, sau đó một người gả cho Tô Hoành Viễn, một người gả vào nhà họ Cố, thân phận cũng không kém nhau bao nhiêu, trong một đám phu nhân giàu có trong giới, giao tình của hai người coi như không tệ.
Nhà họ Cố, trước đó lên mạng hình như Tô Nhuế có từng lướt thấy một bài viết nhắc tới, nom có vẻ rất trâu bò.
Nhưng, đối với việc này, Tô Nhuế không có quá nhiều cảm giác.
Ngày trước Tô Nhuế làm người nghèo suốt hơn hai mươi năm, đối với một người nghèo mà nói, kỳ thật một trăm triệu cùng một nghìn tỷ cũng không có gì khác nhau.
“Dì Dư, chào dì ạ.
” Tô Nhuế lễ phép chào hỏi.
“Ừm, ngoan, đây là quà dì Dư tự mình chọn, tặng cho con.
” Bà Cố lấy một chiếc hộp tinh xảo ra đưa cho Tô Nhuế.
“Cái này…” Vừa mới gặp mặt, mặc dù là xem mắt, nhưng bát tự có hợp hay không còn chưa đi xem, mà đã nhận quà của đối phương, hình như không được ổn cho lắm.
“Ai nha, cậu xem cậu đi, còn chuẩn bị quà nữa, mà người phận bề trên như tớ lại quên chuẩn bị quà cho cháu trai.
” Nhận thấy con gái xấu hổ, Lưu Nguyệt nói lời giải vây, nhưng bà cũng không nói dối.