Tống Tuyết Thuần từ một người hiện đại sau những năm 90 đột nhiên biến thành Tống Tuyết Kiều của sau những năm 60 chỉ trong một cái nháy mắt!
Rõ ràng 15 phút trước còn đang đọc sách, một bước không cẩn thận trượt bậc thang thì bị té.
Sau đó, cô liền bị té xuống ruộng lúa mì, trong tay còn cầm một bộ quần áo đàn ông, màu xanh quân nhân, nhìn hình như là quân trang thì phải?
“Vô liêm sỉ, cô… đúng là không biết xấu hổ.
” Một tiếng nói trầm thấp truyền từ trên xuống dưới, nghe có vẻ hỗn loạn như kiểu tức không thể tả nổi.
“……” Cô mới bị té, mà cú té này sao lại thành không biết xấu hổ rồi, hơn nữa đây là chỗ nào vậy trời!
Theo bản năng, Tống Tuyết Thuần ngẩng đầu thoáng nhìn người đàn ông đang mắng mình không biết xấu hổ kia, má ơi, sao mà cao, sao mà vạm vỡ dữ vậy. Bờ vai rộng lớn kia làm cô cảm thấy dù trời có sập xuống thì người này cũng có thể đứng vững được, nhưng nếu anh mà là kẻ thù thì……
Cô nhìn cơ bắp phồng lên mà yên lặng nuốt nước miếng, có một loại sợ hãi trời sinh của phụ nữ đối với đàn ông, cái loại sợ hãi này làm cho cô chỉ biết nắm chặt đồ vật trong tay mà không biết phải phản ứng như thế nào.
Có lẽ đối phương không nghe thấy tiếng động ở phía sau nên lập tức quay lại hừ một tiếng, sau đó nhìn thấy một nhúm nhỏ bé co rụt đứng đó, trong tay cầm quần áo của anh che lại chỗ bị kéo rách trước ngực, dáng vẻ muốn khóc nhưng không dám khóc, giống như chịu uỷ khuất lớn lắm vậy.
Ha, cô còn tủi thân nữa, vừa rồi cởi quần áo, còn thẳng tay muốn lột quần áo của anh thì sao không thấy cô tủi thân đi?
“Không bị té chết thì nhanh mặc quần áo đàng hoàng rồi cút đi cho tôi, thật là mất mặt cả đại đội mà. Về sau đừng có lại gần tôi một bước nào đó, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.
” Nói xong cúi đầu liền giật lại quần áo trong tay cô xoay người muốn đi. Nhưng mà, cảm giác bị người ta kéo quần lại.
“Tống Tuyết Kiều, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Anh thấp giọng rống giận, sát khí ngập trời dọa cho Tống Tuyết Thuần run rẩy, vội vàng rút móng vuốt về. Chỉ là cô muốn hỏi đây là đâu thôi mà, làm gì mà hung dữ quá vậy, hù chết bé con rồi.
Không đúng nha, không cúi đầu thì không phát hiện vạt áo đang rộng mở, hình như là ngực bị lộ ra thì phải, ủa, bộ ngực bằng phẳng so với mực nước biển của cô đâu rồi?
Cô còn ngốc nghếch cố ý bóp một cái, chắc chắn là không sai rồi, cảm giác thật lắm nha.
Nhưng cái này không phải cái bánh bao nhỏ cúp A của mình, càng quái lạ là cô lại không dám muốn có cái này, hơn nữa quần áo cũng không phải của cô, hù chết người rồi.
Lúc này mới nghĩ đến vừa rồi người đàn ông kia vừa rống tên cô, là Tống Tuyết Kiều thì phải?
Tống Tuyết Kiều, không phải nữ phụ trong cuốn truyện niên đại mình vừa mới đọc sao?
Không phải chứ?
Cái đả kích này hơi lớn đó nha, hơn nữa người đàn ông trước mắt này thật sự quá phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của mình mà. Đôi mắt thật là chính khí, cùng đôi mày kiếm vừa đen vừa dày, cánh mũi cao thẳng đầy kiên nghị, mỗi một nét trên khuôn mặt anh đều làm cô phải động lòng, nói người này không phải gu của cô thì cũng không có ai tin.
Vì thế, Tống Tuyết Thuần hiện giờ là Tống Tuyết Kiều không chịu nổi sự đả kích bất ngờ nên hôn mê ngay lập tức.
Hôm nay đã là ngày thứ ba sau sự việc đó, cô thành công tiếp nhận sự thật là cô đã xuyên vào bộ truyện niên đại hư cấu này, giờ đã không còn ở hiện thực những năm 2000, mà là đang ở trong thế giới sách hư cấu năm 1978. Đau đớn nhất chính là cô lại là nữ phụ, nữ chính là chị của cô, chị ấy tên Tống Tuyết Thuần, cùng tên với cô.
Lúc trước là bởi vì cô cùng tên với nữ chính, nam chủ còn là kiểu quân nhân kiên cường mà cô thích nên cô mới rất thích bộ truyện này. Hơn nữa cũng không nhiều chữ lắm, chỉ hơn 600 ngàn chữ thôi nên cô đọc liền một mạch. Trước khi té xuống bậc thang là cô vừa đọc xong kết truyện, không nghĩ tới chỉ chớp mắt là cô đã xuyên vào luôn.
Ở cái niên đại thiếu thốn vật chất này, muốn gì cũng không có, đi đâu cũng cần phải có giấy giới thiệu này nọ, cuộc sống như thế này phải làm sao đây?
Càng phiền hơn nữa là cô xuyên qua lại là nữ phụ, đặc biệt rất biết gây chuyện.
Có thể làm tới trình độ nào đây?
Dù sao dựa theo tình tiết đã lột được quần áo của nam chủ mà nói, dù có giải thích thì cũng không được cái danh tiếng tốt gì.
Mới đầu nữ phụ cũng đơn thuần lắm, là một thanh niên trí thức cùng chị của mình đi về vùng nông thôn lạ lẫm khi chỉ mới 16 tuổi.
Cả ngày ngoại trừ làm việc cũng chỉ có làm việc, việc này đối với một cô gái mới lớn như vậy mà nói cũng có chút tàn khốc.
Cho nên, sau một năm làm việc, cô muốn thay đổi cuộc sống của mình, không muốn sống sót kiểu như vậy nữa.