Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Cập nhật: 13/10/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 368
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Lịch sử
Quân sự
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Truyện Teen
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Truyện Khác
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Giang Noãn khẽ cười, cũng không làm khó anh thêm, chỉ im lặng tiếp tục nấu mì.

Mì sợi khi nấu thường cho ra nhiều, mà Giang Noãn thì có mục đích riêng, nên cô không tiếc cho Cố Triều Dương hẳn một bát lớn, trên cùng còn có một quả trứng ốp la vàng ruộm.

Khi bát mì được đặt trước mặt, Cố Triều Dương gần như muốn khóc.

Chưa bao giờ anh nghĩ rằng, trong một đêm đông lạnh lẽo thế này, được ăn một bát mì nóng lại là một điều hạnh phúc đến vậy.

"Ăn đi, mì để lâu sẽ bị nhũn, ăn không ngon nữa.

"

Giang Noãn không nói thêm gì, chỉ lịch sự nhắc nhở rồi cầm đũa bắt đầu ăn.

Đã quen với việc "đối đầu" với Giang Noãn, giờ đột nhiên được đối xử nhẹ nhàng thế này khiến Cố Triều Dương cảm thấy hơi khó thích nghi.

Nhưng anh vốn to cao, mỗi ngày đều phải luyện tập với cường độ cao, bữa trưa thì đã tiêu hóa hết từ lâu, tối đến chỉ có mấy miếng bánh ngô, không chút dầu mỡ, ăn chẳng thấm tháp gì.

Thấy Giang Noãn cúi đầu ăn chăm chú, không để ý đến mình, Cố Triều Dương mới rón rén vươn tay lấy đũa. Khi thấy cô vẫn không ngẩng lên, anh liền nhanh chóng gắp mì.

Vừa ăn một miếng mì, Cố Triều Dương đã không thể kiềm chế.

Thật sự không phải vì anh quá đói, anh thề là như vậy. Chỉ là tay nghề nấu nướng của Giang Noãn phải nói là sánh ngang với đầu bếp, khiến anh cứ thế cúi đầu mà ăn hết cả bát mì lớn, cả nước cả cái, đến nỗi chẳng còn giọt nước nào.

Ăn xong no nê, anh nhìn hai chiếc bánh ngô còn sót lại bên cạnh, bất giác buông lời:

"Hai cái bánh ngô này chắc phải để sáng mai ăn thôi, không thì phí mất.

"

Giang Noãn từ nãy giờ nhịn không nói gì, giờ thấy Cố Triều Dương đã ăn hết bát mì, ngay cả giọt nước cũng không còn, cô tự tin rằng "kế hoạch" của mình đã thành công, liền buột miệng trêu lại:

"Lúc nãy em cũng định nói rồi, có mỗi hai cái bánh ngô, mà anh còn bày đặt nhóm lửa, rửa nồi làm gì. Chỉ cần đặt nó lên bếp nướng sơ qua là được rồi. Em nghĩ dù anh có làm qua mấy bước chế biến thì cũng không thể nào nấu ra mùi thịt đâu.

"

Cố Triều Dương: "...

.

"

Anh thực sự không hiểu nổi, tại sao miệng lưỡi của Giang Noãn lại "gây thù chuốc oán" đến thế, chẳng lẽ từ bé đến giờ chưa có ai dạy dỗ cô sao?

Nhưng anh đã ăn của cô một bữa, nên đành ngậm ngùi nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ đứng dậy rửa bát. Không rõ trong lúc rửa bát anh đã nghĩ gì, nhưng khi quay lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, anh lí nhí nói:

"Cảm ơn em vì bát mì. Từ giờ mấy việc như chẻ củi, gánh nước, cứ để tôi làm cho.

"

Giang Noãn khẽ cười, thấy chưa, việc này đã thành công rồi.