Tang Nhược nghiêng đầu muốn né tránh động tác mập mờ của hắn, lại bị hắn mạnh mẽ bóp cằm không thể động đậy, sắc mặt nàng ửng hồng, thân thể không hiểu sao mềm đi hơn phân nửa.
"Ta, ta không hôn ngươi.
" Nàng vẫn ngước cổ lên, giọng nói mềm mại vô cùng: "Đó là độ khí.
"
"Tùy ngươi nói thế nào đi.
" Mặc Huyền không sao cả nói: "Thân cũng tốt, độ khí cũng được, tóm lại bây giờ ngươi làm một lần nữa.
"
Mặt Tang Nhược càng đỏ hơn, tuy rằng nàng muốn kéo người lên giường nhanh chóng xoa dịu dòng máu xao động trong cơ thể hơn là hôn hắn, nhưng đối mặt với Vô Danh hơi cố chấp, nàng đành phải kiềm chế xúc động trong lòng, hơi nhón chân, đưa môi qua.
Môi kề sát vào nhau, Mặc Huyền lại hơi nhíu mày.
Không có.
Không có loại cảm giác khiến người ta bối rối, tim đập nhanh vô cớ, ù tai, càng không khiến hắn vì thế mất khống chế đến mức muốn làm chút gì đó.
Chẳng lẽ là vị trí không đúng? Hay là muốn ở dưới nước?
Hắn nhìn qua khe cửa thấy nước sông róc rách chảy bên ngoài, lưng thẳng lên, không còn phối hợp với độ cao của Tang Nhược.
Bên môi Tang Nhược tràn ra một tiếng than nhẹ khó chịu, nhón chân cao hơn chút, môi kề sát hắn không muốn buông ra.
Cánh môi hơi lạnh của đối phương đối với Tang Nhược lúc này cả người nóng hổi mà nói không khác gì tro tàn, ngoại trừ khiến nàng khát vọng càng nhiều ra, hoàn toàn không ăn thua gì.
Nhưng thà có chuyện gì thì cũng hơn là không có, sau khi nhận thấy đối phương dừng giây lát, vẫn có xu thế muốn lui ra, Tang Nhược nóng nảy, theo bản năng, nàng cố gắng nhón chân đến cao nhất, hai tay kéo tay hắn vòng ở sau lưng, lại ôm cổ hắn kéo xuống.
Đương nhiên là không kéo nổi.
Nhưng nàng đã không để ý tới những thứ này, nàng mở môi đỏ, vụng về vươn một đoạn lưỡi, liếm liếm trên môi mỏng lạnh như tuyết ngọc.
Nhành đinh hương ướt át còn mang theo mùi thơm của Ảnh Liên, mềm đến kinh người.
Trong lòng Mặc Huyền lập tức cuồn cuộn lên, độ mãnh liệt thậm chí còn lớn hơn trong nước, con ngươi giấu dưới lụa trắng hiện lên một tia sững sờ, sau đó nổi lên ý cười.
Môi hắn nở nụ cười, bàn tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng bỗng dưng siết chặt, cố định cơ thể nàng ở ngực, hắn cúi đầu, cuốn chiếc lưỡi đỏ mọng mềm mại vào trong miệng.
"A a...
.
"
Tiếng rên mềm mại mới phát ra một lại bị chặn kín, Mặc Huyền đặt nàng lên ván cửa, tùy ý bắt nạt cái lưỡi Đinh Hương co rúm bất lực, trong đôi mắt màu xanh vàng lam dần dần lóe lên ánh sáng phấn khởi.
Loại rung động khiến người ta hưng phấn này, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, thật sự là quá vi diệu.
Hắn hôn càng sâu, Tang Nhược vốn đã dục hỏa thiêu thân, càng động tình không thôi, cho dù đầu lưỡi bị hút có chút tê dại, nàng vẫn cố gắng vươn ra càng nhiều.
Nhưng thân thể thật sự không chịu cố gắng, nhưng hôn một hồi, eo càng bủn rủn hơn, nàng bị nam nhân đè ép trên ván cửa, lại vẫn như nước chảy xuống, tay bám ở cổ hắn cũng trượt xuống ngực, đầu cũng vô lực rủ xuống.
Môi tách ra, kéo ra tơ bạc dâm dục, theo sự rời đi của nàng dần dần kéo dài.
Trước khi sắp đứt gãy, Mặc Huyền đưa tay giữ chặt sau ót của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên, đầu gối cường thế tách hai chân của nàng ra, đẩy lên giữa hai chân nàng, thanh âm khàn khàn mang theo chút không kiên nhẫn: "Ngồi xuống, không cho phép trốn.
"
Vừa dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên môi đỏ, lưỡi dài cạy mở hàm răng khẽ run của nàng, tìm được cái lưỡi đỏ hồng khiến tim hắn đập loạn kia, dây dưa không dứt.
Tang Nhược nức nở hừ hai tiếng, khóe mắt có vài giọt nước mắt.
Chân hắn thẳng tắp chạm vào chỗ riêng tư của nàng, làm sao Mị Yêu có thể chịu được việc này? Hoa huyệt mẫn cảm hung hăng co rút, hai làn mật dịch phun ra, quần lót trong phút chốc bị thủy dịch làm cho ướt đẫm, lại từng chút một xuyên thấu qua quần áo làm ướt chân hắn.
Mặc Huyền không hề nghĩ ngợi, nhấc đầu gối lên đổi nàng sang một tư thế khác.
"Ưm a.
.
.
"
Với cái lắc lư này, hoa huyệt vừa lộ ra đã gặp phải ma sát, hoa huyệt bị nghiền ép khiến toàn thân nàng phát run, khoái cảm như điện xông lên lưng, nàng mãnh liệt kẹp chặt chân hắn, bụng dưới dồn dập co rút phát ra một làn dâm dịch lớn.
Trên đùi Mặc Huyền ướt đẫm, hắn dịch môi ra một chút, cái trán kề sát vào nàng, tiếng cười khàn khàn từ trong cổ họng lăn ra: "Nàng vậy mà lại đạt đến cao trào.
"
Dương vật nằm trong nước, cảm giác trái tim đập càng ngày càng mãnh liệt, hắn liếm liếm đầu răng, giọng cười cực nhỏ: "Càng làm cho người ta thích.
.
.
"
"Đi.
.
. lên giường.
" Cánh bướm ở đuôi mắt Tang Nhược mở ra, nàng nắm chặt y phục trước ngực hắn, thở hồng hộc nói: "Ta rất khó chịu, Vô Danh, lên giường, ta muốn ngươi.
.
.
"
Mặt Mặc Huyền mang ý cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, đáp rất dứt khoát: "Được.
"
Tang Nhược dắt hắn đến bên giường, giường gỗ không lớn, nàng nhắc nhở: "Lát nữa vào trong một chút.
"
"Ừm, một chút.
" Mặc Huyền bắt lấy bàn tay nàng chuẩn bị cởi quần áo, ép thân thể qua: "Hôn thêm một chút.
"