Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Tỷ tỷ hắn ta nói, tỷ phu hắn ta là người có bản lĩnh, nói không chừng đã làm quan lớn ở kinh thành. Cho dù nhiều năm qua không trở về, nhưng nể tình nghĩa phu thê, ông nhất định sẽ tiếp tế cho hắn ta, coi như là trả ơn hắn ta đã chăm sóc khuê nữ.

Nếu không có thù lao béo bở này, hắn ta mới không muốn chăm sóc con nhỏ phiền phức kia, càng không muốn lặn lội đường xa từ Giang Nam đến kinh thành.

Hiện tại Dương Nguyên Hưng đã ở trong phòng ấm áp, Thời Quy cũng được thơm lây.

Nàng nằm trên chiếc ghế dài bên giường, vừa vặn đủ chỗ.

Hôm nay Dương Nguyên Hưng bỗng dưng có lương tâm, ném đại chiếc chăn bông đã mốc meo cho Thời Quy, sau đó xoay người leo lên giường.

Căn phòng ấm áp, lại có thêm một chiếc chăn, thân thể lạnh cóng của Thời Quy dần dần ấm áp hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lông mi run rẩy, nàng bỗng nhiên mở mắt.

Trong khoảng thời gian dài sau khi tỉnh lại, Thời Quy vẫn luôn trong trạng thái ngẩn ngơ.

Nàng không tìm hiểu hoàn cảnh hiện tại, cũng không nghĩ đến những chuyện khiến nàng phiền lòng, chỉ cẩn thận hít thở không khí hơi lạnh, xen lẫn mùi than củi thoang thoảng.

Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng ngáy vang dội từ trên giường.

Thời Quy không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là cữu cữu đã ngủ say.

Theo lý, cơ thể này đã năm tuổi, dù vì suy dinh dưỡng mà nhỏ bé, gầy yếu, nhưng tuổi tác cũng đủ để cân nhắc đến sự khác biệt giữa nam và nữ.

Thế nhưng rõ ràng, Dương Nguyên Hưng chẳng thèm để ý. Ngay cả giường cũng không dành cho nàng ngủ, đừng nói chi đến chuyện thuê riêng một phòng.

Cứ thế, một người nằm giường, một người nằm ghế hay dưới đất, chẳng trách phong hàn của Thời Quy mãi chẳng khỏi.

Tương tự, bị một người cữu cữu như thế dắt đi tìm họ hàng, bị bán đi cũng không có gì lạ.

Thời Quy lại mệt mỏi khép mắt. Cơ thể chịu lạnh quá lâu nay bỗng được ấm áp bao phủ, rõ ràng toàn thân đau nhức, nhưng vô số ý nghĩ vẫn không ngừng tràn vào đầu nàng.

Khi thì nhớ lại những mảnh ký ức rời rạc trong sách về nguyên chủ, khi lại tự thuyết phục bản thân chấp nhận thực tại.

Đến lúc cơ thể không thể chịu nổi dòng suy nghĩ hỗn loạn nữa, ý niệm cuối cùng lóe lên trong đầu lại là một suy đoán ba phần hoang đường:

Nỗi khổ của nguyên chủ bắt đầu từ cuộc hành trình tìm họ hàng, vậy người cữu cữu đi cùng nàng thì sao?

Có khi nào chính cữu cữu đã "bán" nàng đi không?

Ban đêm, hai bóng người lén lút tiến vào trong khách điếm.

Dương Nguyên Hưng dẫn người phía sau vào phòng, sau đó không nhịn được mà bước ra nhìn quanh, chắc chắn không ai để ý mới vội vã quay vào, cẩn thận đóng chặt cửa.

Trong khi hắn ta ra ngoài kiểm tra, bà tử đến sớm hơn đã tiến đến bên giường, mượn ánh sáng mờ nhạt của cây nến để xem xét Thời Quy đang nằm trên sàn nhà.

Cúi xuống quan sát một lúc lâu, ánh mắt bà ta thoáng hiện vẻ bất mãn: “Đây là cô bé ngươi nói là vẫn còn sáng sủa đấy à?”

Dương Nguyên Hưng giật thót, vội bước tới trước vài bước:

“Trần ma ma, bà nói gì thế? Ở quê chúng ta nuôi con bé thế này đã là khá lắm rồi! Nếu không phải nhà túng quẫn quá mức, ta làm sao nỡ lòng bán cháu gái đi chứ…”

Hắn ta giả bộ lau mặt, cười cợt tâng bốc: “Ta nghe ngóng mãi mới biết ở Thụy Thành, các cô gái trong Tỉnh Xuân Lầu của Trần ma ma được đối đãi tốt nhất. Nhà chúng ta không nuôi nổi con bé, nhưng cũng muốn tìm cho nó một chỗ tử tế. Sau này dưới tay bà mà được ăn no mặc ấm, ta cũng yên lòng rồi.

Trần ma ma nghe những lời ấy cảm thấy thoải mái, nét mặt cũng giãn ra đôi chút: “Coi như ngươi biết nói chuyện. Nếu vậy, ta cũng không để người phải thất vọng. Ba lượng bạc, ta đưa người đi, thế nào?”

“Ba lượng bạc—” Dương Nguyên Hưng kinh ngạc thốt lên, giọng vô tình lớn hơn bình thường.

Trần ma ma giật mình, theo phản xạ nhìn về phía Thời Quy:

“Ngươi hét cái gì! Lỡ đánh thức con bé thì sao hả?”

Dù đứa trẻ tỉnh hay ngủ cũng không ảnh hưởng đến việc mua bán, nhưng hôm nay bà ta không mang theo người, nếu con bé thức giấc mà gây rối thì lại mất công chế ngự, những chuyện phiền toái thế này bà ta ghét nhất.

Dương Nguyên Hưng lúc này nôn nóng, không chút bận tâm mà nói: “Không sao đâu, không sao đâu. Con bé này bệnh tật, đêm nào cũng ngủ say, dù có hét bên tai cũng không dậy nổi. Không tin bà xem…”

Nói rồi, hắn ta nhấc chân đá nhẹ bên người Thời Quy.

Đúng như lời hắn ta nói, Thời Quy chỉ lẩm bẩm vài tiếng, xoay người úp mặt vào chăn rồi nhanh chóng ngủ tiếp.

Lúc này Trần ma ma mới yên tâm.