Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

"Sắp đến Tết rồi, các lớp học vỡ lòng trong kinh thành đều đã nghỉ đông, phải đến tháng hai mới khai giảng. Nếu A Quy không phản đối, vậy đợi đến năm sau khai giảng, ta sẽ dẫn A Quy đi xem một chút, một là quan học, còn có ba bốn nhà dân học khá nổi tiếng khác, chúng ta đều đi xem qua, sau đó con chọn xem muốn học ở đâu, được không?"

Nếu chỉ xét về trình độ giáo viên, quan học luôn là nơi Hàn lâm Viện phái giảng sư đến dạy học, cho dù là danh vọng hay học thức, đều vượt xa những trường học do dân gian tổ chức.

Thời Tự suy nghĩ, quan học đều là con em quý tộc, thậm chí còn có hoàng tử, công chúa, đều là những kẻ được nuông chiều từ bé, tính tình kiêu ngạo.

Tuy rằng hắn không sợ những người này và gia tộc sau lưng bọn họ, nhưng hắn sợ mình có sơ suất, để Thời Quy phải chịu uất ức, cho dù sau này có đòi lại công bằng thì những tổn thương trước đó cũng không thể xóa nhòa.

Cân nhắc kỹ lưỡng, hắn quyết định giao quyền lựa chọn cho Thời Quy.

Đợi đến ngày tới những trường đó xem qua, Thời Quy muốn học ở đâu thì học ở đó.

Thời Quy gật đầu lia lịa: "Con nghe lời a cha.

"

Sau khi hai phụ tử bàn bạc xong, liền tạm thời gác chuyện học hành sang một bên.

Thời Tự nhớ đến chuyện cũ vừa nhắc đến, trên mặt hiện lên vài phần đau thương.

Lòng bàn tay theo thói quen vuốt ve lưng Thời Quy, trầm ngâm hồi lâu: "A Quy...

.

"

Thời Quy ngẩng mặt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ.

Thời Tự nói: "Ta nghĩ, mẫu thân con lẻ loi nằm trên núi, chi bằng chúng ta đi đón nàng về nhà.

"

Nhắc đến mẫu thân đã khuất, nước mắt Thời Quy lại không kìm được nữa, chỉ trong chớp mắt đã khóc như mưa, nước mắt không tiếng động rơi xuống, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Thời Quy nức nở không thôi, cái đầu nhỏ gật liên tục: "Vâng.

.

. Vâng ạ, chúng ta đi đón mẫu thân về nhà, mẫu thân ở trên đó chắc lạnh lắm, lại cô đơn nữa.

.

. Hức.

.

. Con nhớ mẫu thân.

.

.

"

Nữ tử mà nàng chưa từng thực sự tiếp xúc, chỉ mơ màng nhìn thấy vài lần trong mộng, vậy mà lại có thể lay động trái tim nàng sâu sắc, rõ ràng còn chưa nhìn thấy mộ của người, chỉ mới nghe loáng thoáng vài lời, nàng đã đau lòng đến thế này.

"A cha, chúng ta đi lúc nào? Có thể đi ngay bây giờ không.

.

. Mẫu thân chắc chắn đang chờ con, con và mẫu thân đã xa nhau rất lâu rồi, mẫu thân rất nhớ con.

"

"Con muốn cho mẫu thân xem, con đã tìm được a cha rồi, a cha cũng đã trở về rồi.

.

.

"

Thời Quy nức nở nói, nếu không phải được Thời Tự đỡ lấy, chắc nàng đã ngất đi vì khóc mất rồi.

Bất cứ lúc nào, Thời Tự cũng có vô số lời nói và cách dỗ dành nữ nhi, chỉ duy nhất lúc này, hắn cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều trở nên vô cùng vô lực, bởi vì.

.

.

Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại, làm sao có thể bảo một đứa trẻ vừa mất đi mẫu thân khống chế cảm xúc đây?

Cuối cùng, hắn chỉ có thể gật đầu thật mạnh: "Được, nghe lời A Quy, chúng ta lập tức khởi hành, sẽ đến đó nhanh thôi.

"

Sắp đến Tết, công việc bề bộn chất chồng.

Bất kể là bố trí yến tiệc trong cung, hay xử lý công việc bên cạnh Hoàng đế, hoặc là những việc lớn nhỏ liên quan đến Tư Lễ Giám, đều không thể thiếu hắn - Chưởng ấn của Tư Lễ Giám tọa trấn.

Không ai ngờ rằng, vào lúc này hắn lại đột nhiên xin nghỉ rời kinh.

Điều càng khiến người ta khó tin hơn là, vào lúc vạn việc bận rộn như thế này, Hoàng đế lại thực sự đồng ý cho hắn nghỉ.

Mãi đến ba, năm ngày sau khi Thời Tự dẫn nữ nhi rời kinh, trong kinh thành mới dần dần xuất hiện một tin đồn ——

Nghe nói, chưởng ấn Tư Lễ Giám dẫn theo một tiểu cô nương rời kinh.

Lại nghe nói, tiểu cô nương kia gọi chưởng ấn là a cha.

".

.

.

" Ban ngày ban mặt, thật là gặp quỷ rồi.

Ít ai nghĩ đến việc đó là nữ nhi ruột của Thời Tự, âm thầm đồn đại nửa ngày, cũng chỉ coi đó là nghĩa nữ mà hắn nhận nuôi.

Có vài vị quan viên có quan hệ không tốt với Thời Tự, muốn nhân cơ hội này ra tay với nữ nhi đột nhiên xuất hiện của hắn, nếu có thể tìm ra sơ hở gì đó, gây chút phiền toái cho hắn cũng tốt.

Nhưng không ngờ, cả đám người bọn họ lại giống như bầy ruồi không đầu, điều tra một vòng lớn, vậy mà không moi được chút tin tức gì về "nghĩa nữ" kia. Bọn họ đừng nói là dung mạo, ngay cả họ tên của tiểu cô nương cũng không biết, sau đó lại hỏi thăm, ngay cả tin tức lan truyền ồn ào gần đây cũng không biết là từ đâu mà ra.

Mọi chuyện trong kinh thành, Thời Tự đều rõ như lòng bàn tay, ngay cả những tin đồn kia, kỳ thực cũng là do hắn cố ý cho người tung ra.

Bởi vì hắn không muốn giấu giếm chuyện của Thời Quy.