Nói xong, cung nhân đi theo sau nàng ta tách ra làm hai hàng, nội thị và cung nữ mỗi bên một hàng.
Các cung nữ định tiến lên dìu Thời Quy đi, nhưng chưa kịp đến gần đã nghe thấy Thời Tự cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn, trên mặt hắn không chút biểu cảm.
Thời Tự nói: "Làm phiền bệ hạ quan tâm, chúng ta đối với hoàng cung này cũng không xa lạ gì, không cần làm phiền các vị cô cô, tiểu nữ sợ người lạ, cứ để con bé đi theo ta là được.
"
Cung nữ đến nghênh đón tuy nhận được thánh mệnh, nhưng cũng không dám phản bác Thời Tự.
Nghe hắn nói xong, sắc mặt nàng ta khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, khom người hành lễ: "Vâng, nô tỳ đã rõ.
"
Nói xong, nàng ta thức thời lui sang một bên, các cung nữ và nội thị đi cùng cũng dừng lại, ngay ngắn trật tự lui về vị trí cũ, từ đầu đến cuối không ai dám ngẩng đầu.
Nhưng ngược lại, đám người Thời Nhất sau khi hỏi thăm cũng rời đi, mà đi về hướng ngược lại với điện Lãm Phương.
Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi chính là phụ tử Thời Tự, những người còn lại không nằm trong danh sách được mời, tự nhiên cũng không có tư cách tham dự, bọn họ tuy cùng Thời Tự vào cung, nhưng chủ yếu là để làm việc.
Rời kinh mấy tháng, không chỉ Thời Tự có rất nhiều công vụ tồn đọng, mà bọn họ thân là cánh tay đắc lực của chưởng ấn Tư Lễ Giám, công việc cần xử lý cũng không ít.
Ngoại nhân chỉ biết đến uy danh của chưởng ấn, nhưng Tư Lễ Giám to lớn như vậy, không thể nào để một mình hắn quản lý hết. Dưới trướng chưởng ấn còn có Binh Bút, Đề Đốc, ngoại trừ một số chức vị không quá quan trọng, những vị trí liên quan đến triều chính đều do các con nuôi của hắn đảm nhiệm.
Ví như Thời Nhất và Thời Nhị, chính là hai vị Binh Bút thái giám dưới trướng chưởng ấn.
Mà Tư Lễ Giám nắm giữ quyền phê duyệt tấu chương và đề xuất chính sách, vì để thuận tiện cho việc làm việc, nên trong và ngoài cung đều thiết lập nha môn, nơi làm việc trong cung thậm chí còn ở gần điện Hải Yến - nơi hoàng đế xử lý chính sự. Cho dù chỉ là một gian phòng nhỏ trong đó, thì bên ngoài cũng đủ khiến cho quan viên tam phẩm phải kiêng dè.
Có lẽ nhìn thấy vẻ tò mò trong mắt Thời Quy, Thời Tự ôn tồn giải thích cho nàng vài câu.
Nghĩ đến nàng tuổi còn nhỏ, nên hắn chỉ chọn những chuyện dễ hiểu mà nói.
Hắn muốn cho khuê nữ thêm vài phần tự tin, cho dù lát nữa gặp hoàng tử, công chúa cũng không cần phải quá khiêm nhường, nhún nhường.
Nhưng hắn không ngờ những lời này lọt vào tai Thời Quy, lại khiến nàng sinh ra vài phần cảnh giác.
Thời Quy nhớ rất rõ ràng, chưởng ấn trong sách có thể nói là kết cục thảm đạm, những thuộc hạ đi theo hắn cũng không ai có kết quả tốt. Những nghĩa tử của chưởng ấn mà nàng biết, cũng đều chết chóc, tàn phế, lưu lạc đến Dịch Đình cọ bô đêm không ít.
Nguyên nhân, xét đến cùng, thật đơn giản: sĩ nhân không quen nhìn hoạn quan nắm quyền. Hơn nữa, càng về sau, hành sự của Thời Tự càng trở nên tàn nhẫn, bất kể là do hoàng đế hạ lệnh hay xuất phát từ tư tâm của chính hắn, quan viên chết dưới tay Tư Lễ Giám vô số kể. Lợi ích của bách quan triều đình bị đụng chạm sâu sắc, dẫn đến vô số trận công kích nhắm vào Tư Lễ Giám, mà chưởng ấn đứng đầu càng là người phải gánh chịu tất cả.
Chờ đến phần sau trong sách, ra đường tùy tiện túm một đứa trẻ hỏi về chưởng ấn Tư Lễ Giám, cũng phỉ nhổ không ngừng, há mồm ngậm miệng tất cả đều là gian nịnh, bại hoại các loại từ ngữ nhục mạ.
Nhưng thân là khuê nữ đã ở chung với phụ thân chưởng ấn ba tháng, Thời Quy hoàn toàn không thể chấp nhận những từ ngữ này bị gán lên người Thời Tự...
.
Phụ thân nàng mới không phải đại phôi đản!
Cũng may hiện tại thời gian còn cách kết cục rất xa, nam chính trong sách hiện nay cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, tương tự, khoảng cách chưởng ấn Tư Lễ Giám trở thành nịnh thần bị người người kêu đánh còn tận mấy chục năm.
Mười năm, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Trong nháy mắt, Thời Quy nghĩ rất nhiều, vì xác minh ý nghĩ của mình, nàng lại thử hỏi: "Vậy a cha đã là người rất lợi hại rồi sao?"
Thời Tự có chút kinh ngạc, chợt khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên không.
"
"Mọi bản lĩnh của ta đều dựa vào sự tín nhiệm của bệ hạ. Nếu không được bệ hạ coi trọng, ta một thân phận không gốc rễ, làm sao có thể nắm giữ quyền hành trong tay? Huống chi quyền lực này cũng là của bệ hạ, ta chẳng qua chỉ thay bệ hạ phân ưu, thay mặt xử lý. Chỉ cần bệ hạ ra lệnh, bất cứ lúc nào ta cũng có thể giao lại quyền lực này, cam nguyện trở thành gia nô của bệ hạ.
"
Bất luận thật lòng hay là giả ý, lời này khiến Thời Quy và ám vệ trong bóng tối đều thở phào nhẹ nhõm.