Chương 1 - Nạn Hạn Hán Kéo Dài
Chương 2 - Bán Chu Niệm
Chương 3 - Bị Sét Đánh Chết
Chương 4 - Xuyên Nhầm
Chương 5 - Chu Niệm Cũng Xuyên Rồi
Chương 6 - Xác Chết Vùng Dậy
Chương 7 - Không Vào Nhà Được
Chương 8 - Xác Chết Vùng Dậy
Chương 9 - Cứu Chu Tham
Chương 10 - Chu Niệm Gặp Nạn
Chương 11 - Chu Niệm Tỉnh Lại
Chương 12 - Tự Nấu Nướng
Chương 13 - Mỹ Vị Nhân Gian
Chương 14 - Chu Gia Được Một Bữa No
Chương 15 - Gian Thương
Chương 16 - Nhìn Thấy Chu Nhiên Cởi Quần Áo
Chương 17 - Mệt Mỏi Nhưng Không Ngủ Được
Chương 18 - Chu Thành An Khóc
Chương 19 - Bảo Bối Ngoan, Đừng Khóc
Chương 20 - Độ Long Khí
Chương 21 - Mượn Xác Hoàn Hồn
Chương 22 - Chôn Lại Chỗ Cũ
Chương 23 - Nhận Nhiều Long Khí Quá Nên Sản Sinh Tác Dụng Phụ?
Chương 24 - Thiên Lôi Câu Địa Hỏa, Chữa Khỏi Chân Của Cha
Chương 25 - Phân Chia Công Việc
Chương 26 - Tỉnh Giấc
Chương 27 - Thật Uất Ức
Chương 28 - Một Bữa No
Chương 29 - Cảm Động
Chương 30 - Mang Mì Cho Niệm Niệm
Chương 31 - Nàng Có Thể Vẫy Tay Xua Đuổi Vận Xui
Chương 32 - Chu Niệm Hoảng Sợ
Chương 33 - Không Muốn Nàng Rời Đi
Chương 34 - Đau Đầu Chuyện Lương Thực Của Gia Đình
Chương 35 - Lên Núi Đi Săn
Chương 36 - Phù Sa Không Chảy Ruộng Ngoài
Chương 37 - Đào Rễ Cây Vỏ Cây
Chương 38 - Dùng Sấm Sét Bắt Thú
Chương 39 - Đã Đủ Ăn Chưa
Chương 40 - Cáo Mượn Oai Hùm
Chương 41 - Thành Thật Thân Phận
Chương 42 - Ta Là Đại Quái, Chuyên Ăn Thịt Trẻ Nhỏ Trắng Trẻo Mềm Mại
Chương 43 - Nam Nhân Đều Rất Sĩ Diện
Chương 44 - Lai Lịch Của Bưu
Chương 45 - Con Bưu Giỏi Giả Vờ
Chương 46 - Quyết Định Nhận Nuôi Bưu
Chương 47 - Đầu Cha Mọc Đầy Cỏ Xanh
Chương 48 - Nhận Yêu Quái Làm Nương Cũng Không Tồi
Chương 49 - Một Nửa Để Ăn, Một Nửa Đem Bán
Chương 50 - Đan Giỏ Đựng Dã Thú
Chương 1 - Nạn Hạn Hán Kéo Dài
Chương 2 - Bán Chu Niệm
Chương 3 - Bị Sét Đánh Chết
Chương 4 - Xuyên Nhầm
Chương 5 - Chu Niệm Cũng Xuyên Rồi
Chương 6 - Xác Chết Vùng Dậy
Chương 7 - Không Vào Nhà Được
Chương 8 - Xác Chết Vùng Dậy
Chương 9 - Cứu Chu Tham
Chương 10 - Chu Niệm Gặp Nạn
Chương 11 - Chu Niệm Tỉnh Lại
Chương 12 - Tự Nấu Nướng
Chương 13 - Mỹ Vị Nhân Gian
Chương 14 - Chu Gia Được Một Bữa No
Chương 15 - Gian Thương
Chương 16 - Nhìn Thấy Chu Nhiên Cởi Quần Áo
Chương 17 - Mệt Mỏi Nhưng Không Ngủ Được
Chương 18 - Chu Thành An Khóc
Chương 19 - Bảo Bối Ngoan, Đừng Khóc
Chương 20 - Độ Long Khí
Chương 21 - Mượn Xác Hoàn Hồn
Chương 22 - Chôn Lại Chỗ Cũ
Chương 23 - Nhận Nhiều Long Khí Quá Nên Sản Sinh Tác Dụng Phụ?
Chương 24 - Thiên Lôi Câu Địa Hỏa, Chữa Khỏi Chân Của Cha
Chương 25 - Phân Chia Công Việc
Chương 26 - Tỉnh Giấc
Chương 27 - Thật Uất Ức
Chương 28 - Một Bữa No
Chương 29 - Cảm Động
Chương 30 - Mang Mì Cho Niệm Niệm
Chương 31 - Nàng Có Thể Vẫy Tay Xua Đuổi Vận Xui
Chương 32 - Chu Niệm Hoảng Sợ
Chương 33 - Không Muốn Nàng Rời Đi
Chương 34 - Đau Đầu Chuyện Lương Thực Của Gia Đình
Chương 35 - Lên Núi Đi Săn
Chương 36 - Phù Sa Không Chảy Ruộng Ngoài
Chương 37 - Đào Rễ Cây Vỏ Cây
Chương 38 - Dùng Sấm Sét Bắt Thú
Chương 39 - Đã Đủ Ăn Chưa
Chương 40 - Cáo Mượn Oai Hùm
Chương 41 - Thành Thật Thân Phận
Chương 42 - Ta Là Đại Quái, Chuyên Ăn Thịt Trẻ Nhỏ Trắng Trẻo Mềm Mại
Chương 43 - Nam Nhân Đều Rất Sĩ Diện
Chương 44 - Lai Lịch Của Bưu
Chương 45 - Con Bưu Giỏi Giả Vờ
Chương 46 - Quyết Định Nhận Nuôi Bưu
Chương 47 - Đầu Cha Mọc Đầy Cỏ Xanh
Chương 48 - Nhận Yêu Quái Làm Nương Cũng Không Tồi
Chương 49 - Một Nửa Để Ăn, Một Nửa Đem Bán
Chương 50 - Đan Giỏ Đựng Dã Thú
Rất kì lạ, mọi người đều biết Niệm Niệm rất ngốc còn cố ý bịa chuyện làm gì.
Nhưng hình như bọn họ chưa bao giờ coi Niệm Niệm là kẻ ngốc.
Niệm Niệm, muội muội của bọn họ, vốn đã thông minh, là bọn họ không chăm sóc tốt cho Niệm Niệm, Niệm Niệm mới bị sốt cao, về sau biến thành kẻ ngốc.
Nghĩ tới đây, Chu Nguyên lại áy náy muốn khóc.
Cũng may hắn sợ Niệm Niệm lo lắng nên nhịn xuống được.
“Thơm, thơm quá, ca ca, thơm quá.
”
Thật ra Chu Niệm cũng đã đói bụng.
Nàng vừa mới xuyên qua, thân thể này còn cần tĩnh dưỡng, chỉ khi dưỡng tốt thân thể này linh hồn của nàng mới có thể dung hợp tốt hơn.
“Vậy, cha, người xem có thể xin nàng một chén nhỏ được không?”
Chu Nguyên có chút khó xử nhìn thoáng qua Niệm Niệm, lại nhìn về phía Chu Thành An.
Chu Thành An nhìn Niệm Niệm, lại nhìn ba đứa con trai khác, cực kỳ bất đắc dĩ.
Mới vừa rồi hắn cảm thấy, dường như ác phụ này đã tốt hơn trước kia một chút.
Chẳng lẽ là do bị sét đánh nên đã trở nên tốt hơn?
Không biết nếu thử mở miệng xin cho bọn nhỏ một chén, nàng có đồng ý hay không đây?
Khương Nhiên đang ôm bát mì ăn vui vẻ, chỉ là một bát không đủ.
Nàng sờ sờ bụng mình, thấy nó còn phẳng lì, cảm thấy có thể còn cần một, hai, ba… Ừm, hẳn là mười bát nữa mới đủ.
Nhưng hình như nồi niêu này không chứa được mười bát, hơn nữa nàng đang rất mệt mỏi, rất buồn ngủ.
Hiện tại nàng rất muốn trở lại chiếc giường mây trắng mềm mại của mình, lăn lộn một hồi rồi ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng sau một cái nấc vì no, đột nhiên nàng tỉnh táo lại.
Nào còn có cơm ăn không hết, nào còn có giường mây trắng, hiện tại muốn ăn cơm cũng phải tự nấu.
Còn muốn ngủ?
Nàng nhìn căn phòng rách nát gió lộng bốn phía của Chu gia, cảm thấy nơi này hẳn sẽ không có giường mềm gì đó.
Hu hu hu… Đoàng!
Một tiếng sấm vang lên, nàng sợ tới mức vội vàng che miệng lại.
Thiếu chút nữa quên mất, khóc ở nhân gian sẽ tạo ra mưa với sấm sét.
Căn nhà đổ nát này không thể chịu đựng được.
Khương Nhiên đành phải áp chế cảm xúc, yên lặng ép nước mắt trở lại trong hốc mắt, sấm sét cũng lập tức biến mất theo.
Ở cửa, gương mặt Chu Thành An cùng ba đứa con trai nhỏ đột nhiên sáng lên dưới tia chớp, dọa Khương Nhiên sợ hãi thét chói tai.
“Quỷ...
.
”
Chu Thành An và ba đứa con trai nhìn nhau, mới ý thức được vừa rồi Khương Nhiên bị bọn họ dọa sợ.
Nhưng lá gan của nàng nhỏ vậy từ bao giờ? Chẳng lẽ là do làm nhiều chuyện xấu, sợ bị sét đánh?
Nhớ tới dáng vẻ của nàng lúc mới trở về, bọn họ không hẹn mà cùng tán thành quan điểm này.
“Mẹ, hơn nửa đêm các người đứng ở đây là muốn hù dọa ai vậy?! Có phải chán sống rồi không!
”
Khương Nhiên vừa mở miệng đã phát ra giọng điệu của nguyên chủ, khiến người đã lâu không nói chuyện như nàng cảm thấy chưa được quen lắm.
“Cái kia… bọn con muốn thương lượng với mẹ một chút, mẹ có thể cho Niệm Niệm chút đồ ăn không? Niệm Niệm đói bụng, em ấy vốn không khỏe lắm.
.
.
”