Để che giấu sự hoảng loạn, bà ta quát lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn, con tiện nhân kia, nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!
"
Tạ Vãn U đột nhiên lộ vẻ kinh hãi, chỉ vào phía Vương bà tử hét lên: "Có ma! Có ma!
!
"
Vương bà tử chỉ là một người bình thường, làm nhiều chuyện trái lương tâm, đương nhiên sợ ma quỷ, thêm vào đó Tạ Vãn U từng tu tiên, Vương bà tử nhất thời bị Tạ Vãn U hù dọa, vội vàng nhìn xung quanh, hoảng loạn hét lên: "Ma! Ma ở đâu!
"
Tạ Vãn U run rẩy chỉ vào sau lưng bà ta, vẻ mặt không giống giả vờ: "Ma ở sau lưng bà, nó bám vào lưng bà rồi, còn nói...
. còn nói.
.
. nó muốn bám lấy bà, bà sẽ sớm gặp xui xẻo!
"
Vương bà tử sợ hãi, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ sụp đổ rồi, không màng gì nữa, hét lên rồi vội vàng bước ra ngoài, không ngờ chân đột nhiên đau, hai chân mềm nhũn, thế là đập đầu vào ngưỡng cửa, máu chảy đầy đầu.
Tạ Vãn U còn không chịu buông tha, sốt ruột nói: "Nó lại đến rồi! Nó cắn chân bà, lại muốn cắn đầu bà!
"
Sắc mặt của Vương bà tử trắng bệch, liều mạng bò dậy, lớn tiếng mắng chửi xông ra khỏi cái viện xui xẻo của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U trả được một chút thù, vô cùng vui vẻ.
Tạ Tiểu Bạch nắm chặt góc áo của nương, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại, lo lắng hỏi: "Nương ơi.
.
. có thật là có ma không?"
Tạ Vãn U cười nói: "Không có ma đâu, ngốc nghếch à, sao con cũng tin thế? Nương lừa bà ta đấy, bà ta xấu xa lắm, nương dọa bà ta một trận, để bảo vệ chúng ta.
"
Cuối cùng Tạ Tiểu Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, ngưỡng mộ nhìn Tạ Vãn U, đôi mắt sáng lấp lánh: "Nương thật là giỏi!
" Nó đã thấy nương chỉ dùng hai viên đá đã có thể đánh bại người xấu đó, khiến bà ta đầu đầy máu!
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là một trò nhỏ mà thôi.
"
Dù cho tu vi này của nguyên chủ đã giảm mạnh chỉ còn Luyện khí tầng hai, nhưng nền tảng