"Chào tiền bối, không ngờ là lại gặp được anh ở đây nha.
" Lục Minh tươi cười chào Giang Vân Ảnh, vẻ mặt nhìn qua là biết đang giả vờ.
"Có ý gì? Ban nãy cậu còn không nhận tôi là tiền bối cơ mà?" Giang Vân Ảnh cảnh giác nhìn người trước mặt. Cứ cảm thấy có gì đó kì quái ở đây.
Rõ ràng một phút trước cậu vẫn đang thong dong trên đường rời khỏi công ty, còn đang định ghé qua một trung tâm thương mại nào đó để mua quà trung thu cho gia đình. Ai mà ngờ chân cậu còn chưa kịp bước lên xe, phía sau đã truyền đến một giọng nói mà cậu không thể ngờ đến...
"Ài, nếu cậu đã vạch trần sự thật sớm như vậy thì thôi tôi cũng không rảnh mà diễn với cậu nữa. Lên xe đi rồi chúng ta nói chuyện, ở đây dễ bị chụp hình lại.
" Trong một giây ngắn ngủi, thái độ của Lục Minh đã trở về vẻ lạnh nhạt cùng khinh thường cậu như ban đầu. Giang Vân Ảnh lúc này không tránh khỏi việc dâng lên một nỗi khó chịu ở trong lòng.
Đột nhiên đến bắt chuyện với người ta, sau còn diễn này nọ. Bây giờ thì lại đòi lên xe của cậu? Lục Minh hắn nghĩ hắn là ai mà muốn làm gì thì làm như vậy hả?
Tuy Giang Vân Ảnh đồng ý với việc hắn là nam chính, sẽ có được hào quang của nhân vật chính do tác giả tự tay buff lên. Nhưng có một điều quan trọng hơn đó là Giang Vân Ảnh vốn không phải là người của thế giới này. Cậu chỉ là tạm thời mượn thân xác của người khác chứ linh hồn của cậu vốn dĩ là ở thế giới khác. Vậy nên, cũng là nói hào quang của Lục Minh không hề có tác dụng trên người Giang Vân Ảnh hiện giờ. Việc hắn hành động ra sao, cậu trực tiếp cảm nhận, chứ không hề vì hắn là nam chính mà lại luôn mang theo tấm lòng ngưỡng mộ, và vị tha.
.
.
Giang Vân Ảnh nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đến cuối cùng cậu cũng không hiểu lý do tại sao mình lại cho người ta lên xe rồi.
Tình cảnh hiện tại là trên chiếc xe bảy chỗ của cậu, ngoài tài xế và cậu ra thì còn có thêm một người nữa. Đó là Lục Minh.
"Rốt cuộc là cậu có mục đích gì? Lúc thì khinh miệt tôi, lúc thì lại niềm nở rồi nói là diễn? Tôi đã gây thù chuốc oán gì với cậu à?"
Sau khi lên xe được một lúc, Giang Vân Ảnh đã không nhịn nổi mà phải lên tiếng. Cậu vẫn không thể chấp nhận được việc Lục Minh hành xử một cách ngông cuồng như thế. Trông có khác gì mấy cậu trai mới lớn hãy còn đang ở tuổi nổi loạn không chứ?
"Không thù không oán? Anh hại người nhiều quá nên nhất thời quên mất bản thân cũng can thiệp vào chuyện của tôi không ít nhỉ?" Lục Minh vừa nói vừa cười chế nhạo. Chính nụ cười này đã khiến cho Giang Vân Ảnh cảm thấy bản thân bị đối phương coi thường đến cực hạn.
Nụ cười của Lục Minh đến rất nhanh và đi cũng rất vội. Hắn thu lại nét cười trên khuôn mặt nhanh chóng. Sau đó gương mặt đanh lại vài phần, ánh mắt nhìn chăm chăm Giang Vân Ảnh và nói: "Nhưng đó không phải là mục đích tôi kiếm anh hôm nay.
"
"?" Giang Vân Ảnh không hiểu dụng ý trong lời nói của Lục Minh. Hắn đến kiếm cậu không phải vì tư thù cá nhân.
. Vậy vì lý do gì?
Lục Minh rời mắt khỏi Giang Vân Ảnh, ý cười trên miệng lại xuất hiện thêm một lần. Lần này hắn đã nói rõ hơn cho cậu hiểu: "Cậu chưa xem kịch bản mà Hồ Tôn Tẫn gửi đúng không? Kịch bản đó tôi và tiểu Tuyết đóng vai chính.
"
!
!
!
Giang Vân Ảnh cả người bất động ngay khi nghe xong lời Lục Minh nói. Cái gì gọi là vận xui tận mạng? Đó chính là tình cảnh của cậu bây giờ.
.
Giang Vân Ảnh thầm chửi tám nghìn từ dành cho tên nguyên chủ cũ. Cũng vì những việc làm trước kia của cậu ta nên bây giờ cậu mới phải đi dọn dẹp hậu quả như này.
Thử hỏi xem liệu cậu còn cơ hội để làm lại cuộc đời hay không?
Ngay bộ phim đầu tiên cậu nhận sau khi đến thế giới này ấy vậy mà oan gia lại đụng độ người không muốn đụng nhất. Hơn nữa, không phải một mà là hai.
.
Kèo này thì Giang Vân Ảnh dù có cố gắng biểu hiện tốt đến đâu đi chăng nữa thì hào quang của hai người kia vẫn đủ để che mờ mắt những người khác. Và đến lúc đó, kết cục của cậu đương nhiên chỉ còn lại một chữ THẢM!
Nhưng dù cho trong lòng Giang Vân Ảnh có nổi bão giông đến đâu thì bề ngoài cậu vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Đến nỗi, Lục Minh cũng không hề phát hiện ra và cho rằng Giang Vân Ảnh đã biết trước việc này.
"Cậu nói với tôi chuyện này để làm gì?" Giang Vân Ảnh một mặt lạnh nhạt lên tiếng hỏi. Mi mày cậu hơi nhếch lên cao, môi mỏng vẫn mím chặt, hai gò má không biết do đèn ở trong xe hay do điều gì mà hơi phiếm hồng. Đột nhiên Lục Minh cảm thấy có chút choáng trước vẻ ngoài của Giang Vân Ảnh.
Rõ là lúc trước cũng đã nhìn thấy cậu rất nhiều lần nhưng Lục Minh chưa hề cảm thấy lúng túng bao giờ. Thậm chí là khi đó trong lòng hắn chỉ có sự chán ghét dành cho Giang Vân Ảnh.
Nhưng hôm nay Lục Minh lại cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Trái tim trong lồng ngực đột nhiên treo lên cao, pheromone từ tuyến thể cũng không kiềm chế được mà đột nhiên tỏa ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, cả khoang xe đã ngập tràn mùi bạc hà.
.
.
.
.
Like và cmt trước khi thoát chap để tui có thêm động lực ra chap nha mọi người o(≧▽≦)o