"A... anh Lục! Không cần phiền đến anh vậy đâu.
" Thích Vinh có chút giật mình khi vừa quay đầu lại đã đối diện với thân hình cao lớn của Lục Minh. Ban nãy nóng vội quá mà cậu ta nhất thời quên mất ngoài Giang Vân Ảnh thì trong phòng vẫn còn một người tỉnh táo khác cũng là người cậu ta né xa nhất, Lục Minh.
"Lục Minh? Cậu đến đây làm gì? Sao không đi lo cho Lâm Sơ Tuyết đi?" Giang Vân Ảnh có chút bất mãn khi nhìn thấy gương mặt của Lục Minh. Cậu cũng không hiểu vì sao mỗi lần gặp hắn thì cơ thể lại có khó chịu vô cùng, tuyến thể sau gáy cũng liên tục nóng lên. Giang Vân Ảnh đã từng đi gặp bác sĩ rất nhiều lần để hỏi về vấn đề này của bản thân nhưng không ai cho cậu câu trả lời hợp lý cả.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, cơ thể của Giang Vân Ảnh vẫn có phản ứng như mọi khi. Thậm chí, dưới tác động của ánh đèn mờ ảo và mùi rượu nồng nặc ở xung quanh phòng, Giang Vân Ảnh có cảm tưởng bản thân trong nháy mắt từ tỉnh thành say, đầu óc hỗn loạn không ngừng.
"Này, cậu có sao không?" Lục Minh thật không ngờ bản thân mới đi đến đứng đối diện với Giang Vân Ảnh thì đối phương đã đứng không vững mà ngã xuống. Cũng may hắn nhanh tay đỡ cậu lại nếu không có lẽ thứ mà Giang Vân Ảnh tiếp xúc bây giờ là sàn nhà lạnh buốt chứ không phải là vòng tay ấm áp của ai đó.
"Anh Lục.
. hay là để em đưa tiền bối Giang về cho. Dù sao, anh và anh ấy cũng không tiện đường.
" Thích Vinh thấy Lục Minh xuất hiện còn đang lo sợ kế hoạch lại lần nữa thất bại thì bắt gặp cảnh Giang Vân Ảnh không hiểu vì sao lại ngất đi. Lúc này cậu ta chỉ còn cách mau chóng chộp lấy cơ hội này mà đưa Giang Vân Ảnh rời đi rồi ra tay với cậu.
Nhưng đáng tiếng âm mưu của Thích Vinh không thể thành hiện thực khi mà Lục Minh sau khi bỏ lại một câu "Không cần!
" rồi ôm người biến mất khỏi tầm mắt của cậu ta. Mà bản thân cậu ta khi đó dù có muốn đuổi theo cũng không thể đuổi được.
"Mẹ kiếp! Giang Vân Ảnh! Hôm nay coi như mày may mắn. Để xem lần sau mày có còn được quý nhân phù trợ như vậy nữa không!
" Thích Vinh ánh mắt chất chứa bao nỗi hận thù nhìn về phía Giang Vân Ảnh đang được cả cơ thể to lớn của Lục Minh bao lấy mà không kiềm chế được lửa giận bèn chửi thề mấy câu liền. Cũng may xung quanh cậu ta toàn kẻ say nên không ai biết đến việc cậu ta bị phá vỡ hình tượng mà bao lâu nay cất công xây dựng.
.
.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Lục Minh không nói hai lời mà bế Giang Vân Ảnh một mạch đi đến xe của mình.
Xuống đến nơi hắn mở cửa ghế sau ra và ngồi vào đó. Trên tay vẫn là một người đó ôm chặt đến mức hắn không thể gỡ ra nổi.
"Tiểu Lục, ai vậy?" Lục Minh vừa mới đặt được mông xuống ghế ngồi, người đại diện Chúc Ly đã không nén nổi tò mò mà lên tiếng hỏi hắn. Liệu người trong lòng của Lục Minh bây giờ.
. có phải là Lâm Sơ Tuyết không nhỉ? Dù sao thì việc Lục Minh và Lâm Sơ Tuyết bên nhau, một người đại diện như Chúc Ly cũng không thể không biết đến được.
"Một người mà anh cũng biết. Vậy là đủ rồi.
" Lục Minh không muốn Chúc Ly tò mò quá nhiều, hắn cũng đoán được đối phương nghĩ người mình vừa ôm vào là ai nên nhất quyết để cho y hiểu lầm. Dù sao thì nếu để Chúc Ly biết người này Giang Vân Ảnh thì có lẽ y sẽ sốc đến mức không thể lái xe quay về.
.
Ba mươi phút sau, Chúc Ly đã đưa Lục Minh cùng Giang Vân Ảnh về đến căn hộ riêng của hắn.
Vừa đến cửa nhà, Chúc Ly còn chưa kịp ngó xuống xem "Lâm Sơ Tuyết" ra sao thì Lục Minh đã không nói câu gì liền ôm người trở vào trong làm cho y khá hụt hẫng và lẩm bẩm nhỏ ở trong miệng: "Cũng chỉ là một cô gái thôi mà, có gì đáng che đâu chứ? Dù sao nhìn cái cô họ Lâm đó mình cũng chả vừa mắt nổi. Chả hiểu sao tiểu Lục lại thích cô ta?"
.
Cạch!
Lục Minh vừa bước vào phòng khách, hắn đã không nhịn nổi mùi pheromone chanh vừa chua vừa lạnh của Giang Vân Ảnh tỏa ra, cả người thoáng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt cả áo sơ mi.
Hắn nhanh tay đặt Giang Vân Ảnh xuống ghế sofa. Cũng may ghế nhà hắn đủ lớn. Nếu không với thân hình 1m83 của Giang Vân Ảnh, có lẽ đã sớm lăn xuống dưới sàn.
Sau khi thả người xuống ghế, Lục Minh đi lấy chậu nước lau qua và thay đồ cho cậu. Xong xuôi hắn mới lo đến phần của bản thân.
Sau khi tắm xong, Lục Minh trở lại phòng khách và bắt gặp người nào đó mới nãy còn an phận ngủ ngoan trên ghế bây giờ đã sớm lăn xuống dưới nền nhà lạnh ngắt. Hắn thấy vậy bèn không nhịn nổi mà bước nhanh đến chỗ Giang Vân Ảnh và ôm cậu lên hẳn phòng của bản thân. Xong xuôi thì lại quay về chỗ ghế sofa để ngủ tạm ở đó một đêm.
.