Chương 1 - Xuyên Sách, Bóc Phốt Để Trở Nên Hùng Mạnh
Chương 1 - Bàn Tay Vàng
Chương 2 - Màn Đầu Tiên Toang Rồi
Chương 2 - Trào Phúng Sẽ Trở Nên Mạnh Hơn
Chương 3 - Nam Chính Cũng Bắt Đầu Toang
Chương 3 - Nhìn Lén Tiếng Lòng
Chương 4 - Vãi Chưởng, Nam Chính Đánh Không Lại Mình
Chương 4 - Sao Hôm Nay Đám Người Kỳ Lạ Như Thế?
Chương 5 - Nữ Chính Khóc Thì Liên Quan Gì Đến Mình
Chương 5 - Đã Tan Học Rồi, Không Cần Dạy Quá Giờ
Chương 6 - Chặn Đường
Chương 7 - Nữ Chính Xuất Hiện
Chương 8 - Diễn Xuất Nhập Tâm
Chương 9 - Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Chương 10 - Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Chương 11 - Thiết Lập Về Người Này Sụp Đổ À!
Chương 12 - Nhìn Như Thích Hợp, Hay Là Không Thích Hợp?
Chương 13 - Nữ Nhân Này, Thật Sự Rất Đáng Giận!
Chương 14 - Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Chương 15 - Tính Kế
Chương 16 - Đá Kê Chân
Chương 17 - Ta Chính Là Người Hiểu Rất Rõ Về Hắn
Chương 18 - Nhiều Người Mất Ngủ
Chương 19 - Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Chương 20 - Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!
Chương 21 - Án Mạng
Chương 22 - Phá Án
Chương 23 - Bây Giờ Tin Chưa
Chương 24 - Lão Thái Phó, Ngươi Đang Làm Gì Thế?
Chương 25 - Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Chương 26 - Nếu Chết Thì Thế Giới Sụp Đổ Ư?
Chương 27 - Hợp Tác
Chương 28 - Đuổi Theo
Chương 29 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 30 - Liễu Thịnh “Yêu” Nữ Chính
Chương 31 - Buông Ra, Ta Phải Đi Giết Nàng Ta
Chương 32 - Thử
Chương 33 - Là Ai Đang Chỉnh Ta
Chương 34 - Hạ Dược
Chương 35 - Phối Hợp
Chương 36 - Nữ Chính Muốn Cứu Người
Chương 37 - Ngươi Muốn Ta Sắm Vai Nhân Vật Gì?
Chương 38 - Dùng Độc Của Cô Độc Câm Cô
Chương 39 - Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Chương 40 - Ai Cần Nàng Ta Ra Tay Giúp Đỡ?
Chương 41 - Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Chương 42 - Tẻ Ngắt!
Chương 43 - Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!
Chương 44 - Nếu Vì Tự Do, Hai Thứ Này Đều Có Thể Vứt Bỏ
Chương 45 - Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Chương 46 - Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
Chương 47 - Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?
Chương 48 - Suất Diễn Xem Như Đóng Máy
Chương 49 - Không Có Vấn Đề Gì Lớn
Chương 50 - Nàng Trốn, Hắn Ta Đuổi Theo, Nàng Có Chạy Đằng Trời
Chương 1 - Xuyên Sách, Bóc Phốt Để Trở Nên Hùng Mạnh
Chương 1 - Bàn Tay Vàng
Chương 2 - Màn Đầu Tiên Toang Rồi
Chương 2 - Trào Phúng Sẽ Trở Nên Mạnh Hơn
Chương 3 - Nam Chính Cũng Bắt Đầu Toang
Chương 3 - Nhìn Lén Tiếng Lòng
Chương 4 - Vãi Chưởng, Nam Chính Đánh Không Lại Mình
Chương 4 - Sao Hôm Nay Đám Người Kỳ Lạ Như Thế?
Chương 5 - Nữ Chính Khóc Thì Liên Quan Gì Đến Mình
Chương 5 - Đã Tan Học Rồi, Không Cần Dạy Quá Giờ
Chương 6 - Chặn Đường
Chương 7 - Nữ Chính Xuất Hiện
Chương 8 - Diễn Xuất Nhập Tâm
Chương 9 - Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Chương 10 - Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Chương 11 - Thiết Lập Về Người Này Sụp Đổ À!
Chương 12 - Nhìn Như Thích Hợp, Hay Là Không Thích Hợp?
Chương 13 - Nữ Nhân Này, Thật Sự Rất Đáng Giận!
Chương 14 - Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Chương 15 - Tính Kế
Chương 16 - Đá Kê Chân
Chương 17 - Ta Chính Là Người Hiểu Rất Rõ Về Hắn
Chương 18 - Nhiều Người Mất Ngủ
Chương 19 - Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Chương 20 - Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!
Chương 21 - Án Mạng
Chương 22 - Phá Án
Chương 23 - Bây Giờ Tin Chưa
Chương 24 - Lão Thái Phó, Ngươi Đang Làm Gì Thế?
Chương 25 - Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Chương 26 - Nếu Chết Thì Thế Giới Sụp Đổ Ư?
Chương 27 - Hợp Tác
Chương 28 - Đuổi Theo
Chương 29 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 30 - Liễu Thịnh “Yêu” Nữ Chính
Chương 31 - Buông Ra, Ta Phải Đi Giết Nàng Ta
Chương 32 - Thử
Chương 33 - Là Ai Đang Chỉnh Ta
Chương 34 - Hạ Dược
Chương 35 - Phối Hợp
Chương 36 - Nữ Chính Muốn Cứu Người
Chương 37 - Ngươi Muốn Ta Sắm Vai Nhân Vật Gì?
Chương 38 - Dùng Độc Của Cô Độc Câm Cô
Chương 39 - Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Chương 40 - Ai Cần Nàng Ta Ra Tay Giúp Đỡ?
Chương 41 - Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Chương 42 - Tẻ Ngắt!
Chương 43 - Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!
Chương 44 - Nếu Vì Tự Do, Hai Thứ Này Đều Có Thể Vứt Bỏ
Chương 45 - Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Chương 46 - Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
Chương 47 - Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?
Chương 48 - Suất Diễn Xem Như Đóng Máy
Chương 49 - Không Có Vấn Đề Gì Lớn
Chương 50 - Nàng Trốn, Hắn Ta Đuổi Theo, Nàng Có Chạy Đằng Trời
“Đúng vậy.
”
“Được, vậy ta chứng minh cho ngươi xem.
”
Lương công tử sửng sốt: “Chứng minh kiểu gì?”
Diệp Khanh Oản nhìn hắn ta một cái, trên mặt lộ ra một chút ý cười xấu xa, sau đó nói với người của Cẩm Y Vệ bên cạnh:
“Trói lại.
”
Cẩm Y Vệ ngây ngốc, trói, cột lại?
Đây là công tử của phủ Bá Tước, nói trói là trói sao?
“Ừm, làm theo lời Diệp tiểu thư đi.
” Liễu Thịnh lên tiếng.
Hai Cẩm Y Vệ lập tức hành động, kẹp Lương công tử trái phải.
Lương công tử trợn tròn mắt: “Các ngươi làm gì đấy? Các ngươi đúng là cuồng vọng, dám trói bản công tử… Buông ta ra…”
Vừa rống, vừa bị nâng lên hai chân cách mặt đất.
Diệp Khanh Oản nhân lúc hắn ta rống to, móc khăn tay ra nhét vào trong miệng hắn ta.
Câm miệng đi.
Lục công tử thấy thế sợ tới mức lập tức rụt cổ, che miệng lại, không nói một lời đi theo sau.
Diệp Khanh Oản bảo người tìm căn phòng khép kín, đốt một chậu than, sau đó ném Lương công tử vào rồi khóa cửa lại.
Mới đầu Lương công tử còn ở bên trong chửi ầm lên, vừa phá cửa vừa cạy cửa sổ.
Khoảng nửa canh giờ sau, trong phòng dần yên tĩnh lại, mãi đến cuối cùng hoàn toàn mất đi động tĩnh.
Lúc này Diệp Khanh Oản mới sai người mở cửa ra, nâng Lương công tử ra ngoài.
Khi ra ngoài, Lương công tử đã thần chí trong rõ, gương mặt, ngực đều hiện lên vết anh đào màu đỏ tươi, giống y như đúc tình hình của người chết.
Được đặt ở chỗ có gió thổi một lúc lâu, mới dần tỉnh táo lại.
“Bây giờ tin chưa?”
Lương công tử trống rỗng nửa phút, lập tức gật đầu như giã tỏi.
Trên mặt những người khác đều là vẻ khâm phục.
Hôm qua mới truyền ra thiên kim tướng phủ vì cửu vương gia không tiếc hạ thấp giá trị con người, đều cho rằng cô là nữ tử chẳng biết xấu hổ.
Không nghĩ tới hôm nay lại dễ dàng phá được vụ án treo Cẩm Y Vệ đều không phá được, đây chắc chắn là cùng một người sao?
Trái ngược không khỏi quá lớn, quả nhiên lời đồn không thể tin.
Lúc này phủ Bá Tước Vĩnh Xương vừa vặn nghe nói lục ca trong nhà liên quan tới án mạng, vô cùng lo lắng chạy tới.
Biết vụ án này đã phá, Lục công tử vô tội, vợ chồng Bá Tước ngàn ân vạn tạ với Liễu Thịnh.
“Thái phó anh minh, trả trong sạch cho nhi tử ta, nếu không nhi tử của ta nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
”
Dứt lời lại kéo Lục công tử: “Mau quỳ xuống, đa tạ ơn cứu mạng của thái phó.
”
Liễu Thịnh nhanh chóng ngăn cản: “Không cần cảm tạ ta, vụ án này không phải bản quan phá, là Diệp tiểu thư, các ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn nàng ấy.
”