Chương 1 - Xuyên Sách, Bóc Phốt Để Trở Nên Hùng Mạnh
Chương 1 - Bàn Tay Vàng
Chương 2 - Màn Đầu Tiên Toang Rồi
Chương 2 - Trào Phúng Sẽ Trở Nên Mạnh Hơn
Chương 3 - Nam Chính Cũng Bắt Đầu Toang
Chương 3 - Nhìn Lén Tiếng Lòng
Chương 4 - Vãi Chưởng, Nam Chính Đánh Không Lại Mình
Chương 4 - Sao Hôm Nay Đám Người Kỳ Lạ Như Thế?
Chương 5 - Nữ Chính Khóc Thì Liên Quan Gì Đến Mình
Chương 5 - Đã Tan Học Rồi, Không Cần Dạy Quá Giờ
Chương 6 - Chặn Đường
Chương 7 - Nữ Chính Xuất Hiện
Chương 8 - Diễn Xuất Nhập Tâm
Chương 9 - Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Chương 10 - Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Chương 11 - Thiết Lập Về Người Này Sụp Đổ À!
Chương 12 - Nhìn Như Thích Hợp, Hay Là Không Thích Hợp?
Chương 13 - Nữ Nhân Này, Thật Sự Rất Đáng Giận!
Chương 14 - Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Chương 15 - Tính Kế
Chương 16 - Đá Kê Chân
Chương 17 - Ta Chính Là Người Hiểu Rất Rõ Về Hắn
Chương 18 - Nhiều Người Mất Ngủ
Chương 19 - Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Chương 20 - Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!
Chương 21 - Án Mạng
Chương 22 - Phá Án
Chương 23 - Bây Giờ Tin Chưa
Chương 24 - Lão Thái Phó, Ngươi Đang Làm Gì Thế?
Chương 25 - Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Chương 26 - Nếu Chết Thì Thế Giới Sụp Đổ Ư?
Chương 27 - Hợp Tác
Chương 28 - Đuổi Theo
Chương 29 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 30 - Liễu Thịnh “Yêu” Nữ Chính
Chương 31 - Buông Ra, Ta Phải Đi Giết Nàng Ta
Chương 32 - Thử
Chương 33 - Là Ai Đang Chỉnh Ta
Chương 34 - Hạ Dược
Chương 35 - Phối Hợp
Chương 36 - Nữ Chính Muốn Cứu Người
Chương 37 - Ngươi Muốn Ta Sắm Vai Nhân Vật Gì?
Chương 38 - Dùng Độc Của Cô Độc Câm Cô
Chương 39 - Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Chương 40 - Ai Cần Nàng Ta Ra Tay Giúp Đỡ?
Chương 41 - Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Chương 42 - Tẻ Ngắt!
Chương 43 - Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!
Chương 44 - Nếu Vì Tự Do, Hai Thứ Này Đều Có Thể Vứt Bỏ
Chương 45 - Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Chương 46 - Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
Chương 47 - Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?
Chương 48 - Suất Diễn Xem Như Đóng Máy
Chương 49 - Không Có Vấn Đề Gì Lớn
Chương 50 - Nàng Trốn, Hắn Ta Đuổi Theo, Nàng Có Chạy Đằng Trời
Chương 1 - Xuyên Sách, Bóc Phốt Để Trở Nên Hùng Mạnh
Chương 1 - Bàn Tay Vàng
Chương 2 - Màn Đầu Tiên Toang Rồi
Chương 2 - Trào Phúng Sẽ Trở Nên Mạnh Hơn
Chương 3 - Nam Chính Cũng Bắt Đầu Toang
Chương 3 - Nhìn Lén Tiếng Lòng
Chương 4 - Vãi Chưởng, Nam Chính Đánh Không Lại Mình
Chương 4 - Sao Hôm Nay Đám Người Kỳ Lạ Như Thế?
Chương 5 - Nữ Chính Khóc Thì Liên Quan Gì Đến Mình
Chương 5 - Đã Tan Học Rồi, Không Cần Dạy Quá Giờ
Chương 6 - Chặn Đường
Chương 7 - Nữ Chính Xuất Hiện
Chương 8 - Diễn Xuất Nhập Tâm
Chương 9 - Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Chương 10 - Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Chương 11 - Thiết Lập Về Người Này Sụp Đổ À!
Chương 12 - Nhìn Như Thích Hợp, Hay Là Không Thích Hợp?
Chương 13 - Nữ Nhân Này, Thật Sự Rất Đáng Giận!
Chương 14 - Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Chương 15 - Tính Kế
Chương 16 - Đá Kê Chân
Chương 17 - Ta Chính Là Người Hiểu Rất Rõ Về Hắn
Chương 18 - Nhiều Người Mất Ngủ
Chương 19 - Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Chương 20 - Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!
Chương 21 - Án Mạng
Chương 22 - Phá Án
Chương 23 - Bây Giờ Tin Chưa
Chương 24 - Lão Thái Phó, Ngươi Đang Làm Gì Thế?
Chương 25 - Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Chương 26 - Nếu Chết Thì Thế Giới Sụp Đổ Ư?
Chương 27 - Hợp Tác
Chương 28 - Đuổi Theo
Chương 29 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 30 - Liễu Thịnh “Yêu” Nữ Chính
Chương 31 - Buông Ra, Ta Phải Đi Giết Nàng Ta
Chương 32 - Thử
Chương 33 - Là Ai Đang Chỉnh Ta
Chương 34 - Hạ Dược
Chương 35 - Phối Hợp
Chương 36 - Nữ Chính Muốn Cứu Người
Chương 37 - Ngươi Muốn Ta Sắm Vai Nhân Vật Gì?
Chương 38 - Dùng Độc Của Cô Độc Câm Cô
Chương 39 - Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Chương 40 - Ai Cần Nàng Ta Ra Tay Giúp Đỡ?
Chương 41 - Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Chương 42 - Tẻ Ngắt!
Chương 43 - Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!
Chương 44 - Nếu Vì Tự Do, Hai Thứ Này Đều Có Thể Vứt Bỏ
Chương 45 - Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Chương 46 - Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
Chương 47 - Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?
Chương 48 - Suất Diễn Xem Như Đóng Máy
Chương 49 - Không Có Vấn Đề Gì Lớn
Chương 50 - Nàng Trốn, Hắn Ta Đuổi Theo, Nàng Có Chạy Đằng Trời
Không biết cẳng chân bị cái gì đánh trúng một cái, đau đến mức nàng ta kêu “a” một tiếng.
Tiếng vang kinh động người phía trước, Hạ Tuyết Kiến biết được không hay, lập tức muốn chạy trốn nhưng bị hai tráng hán một trước một sau chặn đường.
“Ngươi là ai?”
Lúc này Hạ Tuyết Kiến mới biết được không ổn, muốn che giấu cho qua, nói mình đi ra ngoài du ngoạn, bị lạc đường.
Nhưng hai người liếc nhau, rõ ràng là không tin.
“Cô nương đúng là biết chọn nơi lạc đường, từ bãi tha ma lạc tới tận đây.
”
Gương mặt Hạ Tuyết Kiến trắng bệch, sợ hãi lùi lại cho đến khi sau lưng dán sát vào vách đá, không thể lùi được nữa:
“Các ngươi muốn làm gì?”
Hai người thấy nàng như vậy, bỗng nhiên hưng phấn hơn, xoa cằm với vẻ đáng khinh, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
“Không nghĩ tới, ở vùng hoang vu hẻo lánh này còn có thể gặp được loại hàng thượng đẳng như vậy.
”
“Tiểu muội muội, đừng sợ, để các ca ca yêu thương ngươi.
”
“Ngươi đi theo các ca ca lâu như vậy, còn không phải là muốn theo ca ca về nhà làm lão bà sao?”
“Ha ha ha…”
Trong miệng hai người không ngừng nói ra mấy lời xấu xa, Hạ Tuyết Kiến lén gỡ trâm cài đầu trên đầu xuống, bỗng nhiên lao ra đâm cổ một người.
Người nọ lập tức kêu thảm thiết một tiếng, che cổ lại.
Hạ Tuyết Kiến nhân cơ hội lao ra nhưng bị người ta đá mạnh vào eo, ngã rầm thật mạnh.
Lúc này người bị nàng ta đâm bị thương đi tới, cưỡi trên người nàng ta tát một cái.
“Con đàn bà thối, dám khiến ông đây bị thương.
”
Hạ Tuyết Kiến bị tát đến đầu óc choáng váng, sớm đã mất đi năng lực phản kháng.
Người nọ kéo y phục của Hạ Tuyết Kiến, vừa hùng hùng hổ hổ vừa cởi quần.
“Xem ông đây thu thập ngươi thế nào.
”
Hạ Tuyết Kiến mơ mơ màng màng nhìn thấy động tác của hắn ta, gian nan muốn đẩy hắn ta ra, lại bị hắn ta tát một cái.
Ngay sau đó có đôi tay thô ráp bắt đầu xé y phục của nàng ta, nàng ta muốn kêu nhưng căn bản không kêu được, chỉ có thể bất lực rơi lệ.
Ngay khi nàng ta tuyệt vọng muốn cắn lưỡi tự sát, bỗng nhiên người cưỡi trên người nàng ta kêu thảm thiết một tiếng, ngã văng ra ngoài.
Đợi nàng ta phản ứng lại, hai người đã bị quan binh bắt đi.
Một nam tử trẻ tuổi cao gầy đi về phía nàng ta, cởi áo choàng màu lam nhạt ôm lấy nàng ta y phục hỗn độn.
“Hạ tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
“Cửu vương gia…” Đôi mắt của Hạ Tuyết Kiến rưng rưng, ôm chặt cửu vương gia theo bản năng, cơ thể còn hơi phát run.