Chương 1 - Xuyên Sách, Bóc Phốt Để Trở Nên Hùng Mạnh
Chương 1 - Bàn Tay Vàng
Chương 2 - Màn Đầu Tiên Toang Rồi
Chương 2 - Trào Phúng Sẽ Trở Nên Mạnh Hơn
Chương 3 - Nam Chính Cũng Bắt Đầu Toang
Chương 3 - Nhìn Lén Tiếng Lòng
Chương 4 - Vãi Chưởng, Nam Chính Đánh Không Lại Mình
Chương 4 - Sao Hôm Nay Đám Người Kỳ Lạ Như Thế?
Chương 5 - Nữ Chính Khóc Thì Liên Quan Gì Đến Mình
Chương 5 - Đã Tan Học Rồi, Không Cần Dạy Quá Giờ
Chương 6 - Chặn Đường
Chương 7 - Nữ Chính Xuất Hiện
Chương 8 - Diễn Xuất Nhập Tâm
Chương 9 - Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Chương 10 - Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Chương 11 - Thiết Lập Về Người Này Sụp Đổ À!
Chương 12 - Nhìn Như Thích Hợp, Hay Là Không Thích Hợp?
Chương 13 - Nữ Nhân Này, Thật Sự Rất Đáng Giận!
Chương 14 - Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Chương 15 - Tính Kế
Chương 16 - Đá Kê Chân
Chương 17 - Ta Chính Là Người Hiểu Rất Rõ Về Hắn
Chương 18 - Nhiều Người Mất Ngủ
Chương 19 - Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Chương 20 - Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!
Chương 21 - Án Mạng
Chương 22 - Phá Án
Chương 23 - Bây Giờ Tin Chưa
Chương 24 - Lão Thái Phó, Ngươi Đang Làm Gì Thế?
Chương 25 - Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Chương 26 - Nếu Chết Thì Thế Giới Sụp Đổ Ư?
Chương 27 - Hợp Tác
Chương 28 - Đuổi Theo
Chương 29 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 30 - Liễu Thịnh “Yêu” Nữ Chính
Chương 31 - Buông Ra, Ta Phải Đi Giết Nàng Ta
Chương 32 - Thử
Chương 33 - Là Ai Đang Chỉnh Ta
Chương 34 - Hạ Dược
Chương 35 - Phối Hợp
Chương 36 - Nữ Chính Muốn Cứu Người
Chương 37 - Ngươi Muốn Ta Sắm Vai Nhân Vật Gì?
Chương 38 - Dùng Độc Của Cô Độc Câm Cô
Chương 39 - Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Chương 40 - Ai Cần Nàng Ta Ra Tay Giúp Đỡ?
Chương 41 - Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Chương 42 - Tẻ Ngắt!
Chương 43 - Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!
Chương 44 - Nếu Vì Tự Do, Hai Thứ Này Đều Có Thể Vứt Bỏ
Chương 45 - Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Chương 46 - Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
Chương 47 - Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?
Chương 48 - Suất Diễn Xem Như Đóng Máy
Chương 49 - Không Có Vấn Đề Gì Lớn
Chương 50 - Nàng Trốn, Hắn Ta Đuổi Theo, Nàng Có Chạy Đằng Trời
Chương 1 - Xuyên Sách, Bóc Phốt Để Trở Nên Hùng Mạnh
Chương 1 - Bàn Tay Vàng
Chương 2 - Màn Đầu Tiên Toang Rồi
Chương 2 - Trào Phúng Sẽ Trở Nên Mạnh Hơn
Chương 3 - Nam Chính Cũng Bắt Đầu Toang
Chương 3 - Nhìn Lén Tiếng Lòng
Chương 4 - Vãi Chưởng, Nam Chính Đánh Không Lại Mình
Chương 4 - Sao Hôm Nay Đám Người Kỳ Lạ Như Thế?
Chương 5 - Nữ Chính Khóc Thì Liên Quan Gì Đến Mình
Chương 5 - Đã Tan Học Rồi, Không Cần Dạy Quá Giờ
Chương 6 - Chặn Đường
Chương 7 - Nữ Chính Xuất Hiện
Chương 8 - Diễn Xuất Nhập Tâm
Chương 9 - Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Chương 10 - Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Chương 11 - Thiết Lập Về Người Này Sụp Đổ À!
Chương 12 - Nhìn Như Thích Hợp, Hay Là Không Thích Hợp?
Chương 13 - Nữ Nhân Này, Thật Sự Rất Đáng Giận!
Chương 14 - Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Chương 15 - Tính Kế
Chương 16 - Đá Kê Chân
Chương 17 - Ta Chính Là Người Hiểu Rất Rõ Về Hắn
Chương 18 - Nhiều Người Mất Ngủ
Chương 19 - Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Chương 20 - Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!
Chương 21 - Án Mạng
Chương 22 - Phá Án
Chương 23 - Bây Giờ Tin Chưa
Chương 24 - Lão Thái Phó, Ngươi Đang Làm Gì Thế?
Chương 25 - Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Chương 26 - Nếu Chết Thì Thế Giới Sụp Đổ Ư?
Chương 27 - Hợp Tác
Chương 28 - Đuổi Theo
Chương 29 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 30 - Liễu Thịnh “Yêu” Nữ Chính
Chương 31 - Buông Ra, Ta Phải Đi Giết Nàng Ta
Chương 32 - Thử
Chương 33 - Là Ai Đang Chỉnh Ta
Chương 34 - Hạ Dược
Chương 35 - Phối Hợp
Chương 36 - Nữ Chính Muốn Cứu Người
Chương 37 - Ngươi Muốn Ta Sắm Vai Nhân Vật Gì?
Chương 38 - Dùng Độc Của Cô Độc Câm Cô
Chương 39 - Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Chương 40 - Ai Cần Nàng Ta Ra Tay Giúp Đỡ?
Chương 41 - Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Chương 42 - Tẻ Ngắt!
Chương 43 - Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!
Chương 44 - Nếu Vì Tự Do, Hai Thứ Này Đều Có Thể Vứt Bỏ
Chương 45 - Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Chương 46 - Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
Chương 47 - Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?
Chương 48 - Suất Diễn Xem Như Đóng Máy
Chương 49 - Không Có Vấn Đề Gì Lớn
Chương 50 - Nàng Trốn, Hắn Ta Đuổi Theo, Nàng Có Chạy Đằng Trời
“Ngươi nói linh tinh, ta giết ngươi.
” Sau khi Diệp Khanh Oản nói xong muốn tiến lên đánh nàng ta.
Kết quả bị Hạ Tuyết Kiến đẩy ngã xuống đất dễ như trở bàn tay, sau đó trơ mắt nhìn Hạ Tuyết Kiến cầm lấy nghiên mực vừa rồi đập về phía trán cô.
Chậc chậc!
Ngươi đúng là giỏi nhặt, nhặt cái cứng nhất.
Nhưng Diệp Khanh Oản không tính toán đánh trả, vì trận diễn này có thể thuận lợi đóng máy, chút khổ này cô chịu được.
Nhưng mà giây tiếp theo chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, nghiên mực gãy làm đôi trên trán cô, trên người cô còn bao phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Diệp Khanh Oản: …
Hạ Tuyết Kiến: …
Nam Cung Mộ Vân mới tỉnh lại: …
Quả nhiên là có kim chung tráo bảo vệ cơ thể.
Diệp Khanh Oản hóa thân thành bé trai cười gượng, nữ chính này đúng là phế vật, ngồi để ngươi đánh còn không đánh chết ta.
Ngươi nói nghe một chút xem, ngươi còn có thể làm được gì?
Ngay khi Diệp Khanh Oản đang suy nghĩ có nên đưa cho nàng ta một nghiên mực mới hay không, sau đó nói với nàng ta: Hay là ngươi thử thêm lần nữa?
Lúc này Nam Cung Mộ Vân đột nhiên mở miệng.
“Hạ tiểu thư, đây là chuyện của ta và Diệp Khanh Oản, ngươi không có việc gì thì trở về đi.
”
Nam Cung Mộ Vân nhìn trên mặt trên người nàng ta tràn ngập vết thương, trong lòng buồn bực muốn chết.
Đã bị thương thành ra như vậy, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được, mù quáng đến xem náo nhiệt làm gì.
Hữu Vi được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, bảo hắn ta nghĩ cách đừng để Hạ Tuyết Kiến tham gia yến tiệc, chút việc nhỏ này cũng không làm xong.
Nhưng mà Hạ Tuyết Kiến không lý giải được ý của hắn ta, còn dang hai tay chắn trước người hắn ta, ánh mắt như hổ rình mồi trừng Diệp Khanh Oản.
“Cửu vương gia ngươi đừng sợ, ta tận mắt nhìn thấy chuyện này, cho dù ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng, ta cũng làm chứng cho vương gia.
”
Gương mặt Nam Cung Mộ Vân đen lại, bổn vương không cần ngươi làm chứng, ta cảm ơn ngươi.
“Cuộc đời này ta ghét nhất là loại người đê tiện vô liêm sỉ dơ bẩn, chỉ biết dùng tên bắn lén đả thương người ta.
”
Hả?
Diệp Khanh Oản chỉ mình, vẻ mặt mơ hồ: “Ta bắn lén đả thương ngươi? Ta sao?”
“Đúng vậy, chính là ngươi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không lộ mặt thì ta không biết là ngươi.
”
Hả?
Đang nói cái quái gì thế, ta bắn lén đả thương ngươi khi nào?
Ngươi bị bệnh tâm thần đúng không?
Nữ chính ghê gớm thật, nữ chính thì có thể không phân rõ trắng đen đổ oan cho người ta sao?
Để mặc ngươi sắp xếp tội danh cho ta à?
Ta ngay cả mũi tên còn không biết sử dụng, sao ta ám toán ngươi được?
Ta…