Lúc này, những nam sinh đang đổ mồ hôi trên sân bóng đã bắt đầu trận đấu, Tô Thanh Thanh ngáp một cái, cô không hứng thú với trận bóng rổ, để tránh bị Sở Vân Hàn quấy rầy, chỉ có thể lười biếng ngồi bên cạnh nam chính xem trận đấu.
Đỗ Nhược vẫn đang do dự, cuối cùng cô ta cắn răng, khi tất cả mọi người đều tập trung vào sân đấu, cô ta ngồi vào chỗ bên cạnh Mộ Bạch.
Mùi nước hoa khiến Mộ Bạch vốn thích trong lành nhíu mày sâu hơn, Tô Thanh Thanh đang xem trận đấu bỗng nhiên lại bị nam chính nhích ngồi đến rất gần.
Tô Thanh Thanh: “???” Chuyện gì vậy?
Không kịp nhìn, cô lại vô thức dịch ra xa một chút, giữ khoảng cách với nam chính.
Đỗ Nhược cắn môi, không cam lòng khi Mộ Bạch dịch ra xa, lại lén lút tiến gần Mộ Bạch.
Thời điểm Tô Thanh Thanh nhìn thấy nữ chính, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy để không làm phiền sự phát triển tình cảm của nam nữ chính, cô dịch ra xa hơn, không muốn làm bóng đèn chói mắt.
Cô tưởng rằng sẽ không có vấn đề gì nữa, thì Mộ Bạch lại tao nhã đứng dậy ngồi xuống bên tay phải cô, hơn nữa còn ngồi gần cô...
.
Tô Thanh Thanh: “!
” Thế này thì thành nhân bánh quy rồi!
Nữ phụ lót đường không phải là bị mang ra lót đường, thì cũng bị kẹp ở giữa? Tô Thanh Thanh giả vờ như không biết gì, chỉ có thể tiếp tục xem trận đấu.
Nam chính bên cạnh liên tục tỏa ra khí chất không muốn lại gần, mặc dù không hiểu sao hắn lại ngồi gần mình như vậy, nhưng Tô Thanh Thanh chọn cách phớt lờ vấn đề này.
Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch, siết chặt bàn tay, trong lòng như bị đâm một nhát, tại sao.
.
. tại sao Mộ Bạch lại kháng cự mình đến vậy?
Hắn thà ngồi gần Tô Thanh Thanh cũng không muốn ngồi cùng cô ta, lúc này Đỗ Nhược quyết tâm phải nói rõ với Mộ Bạch!
Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng dịch ra một chút khoảng cách với nam chính, không biết hắn có phát hiện ra không, nhưng hắn ngồi quá gần cô rồi.
Người ngồi phía sau đều tập trung chú ý vào kịch tính của trận bóng rổ, nhưng mọi cử động của Mộ Bạch đều bị bọn họ chú ý, vừa rồi một màn kia khiến tất cả mọi người phía sau đều ngạc nhiên.
Mộ Bạch thà ngồi gần Tô Thanh Thanh cũng không muốn tránh né hoa khôi Đỗ Nhược? Phải chăng hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình ư?
Trong trận bóng rổ, Nam Cung Ly và Sở Vân Hàn thi đấu rất quyết liệt, kể từ sự cố ở hồ bơi, hai người bọn họ đã bắt đầu đối chọi gay gắt.
Sau khi hiệp một kết thúc, rất nhiều nữ sinh đã đưa nước cho Nam Cung Ly và Sở Vân Hàn, nhưng Đỗ Nhược vẫn luôn chú ý đến Mộ Bạch, còn cảm thấy buồn bã vì chuyện vừa rồi.
Sở Vân Hàn chạy chậm đến trước mặt Tô Thanh Thanh và Mộ Bạch, “Thế nào? Kỹ thuật bóng của tôi còn được chứ?”
Tô Thanh Thanh lịch sự vỗ tay hai cái, lúc này chỉ mới kết thúc hiệp một mà thôi.
Mộ Bạch thậm chí còn lười biếng đến mức không muốn giả vờ, Sở Vân Hàn nhìn Tô Thanh Thanh không có sức sống, rồi lại nhìn sang ngọn núi băng cao lãnh tiếc chữ như vàng, đây là đến để cổ vũ cho cậu ta sao? Cậu ta sắp nhụt chí luôn rồi.
“Ủa? Đỗ Nhược?” Cô ta ngồi đây khi nào vậy? Sở Vân Hàn cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi vị trí, Mộ Bạch sao lại đổi chỗ ngồi?
Đỗ Nhược hơi ngượng ngùng đáp lại, Sở Vân Hàn cũng biết điều không hỏi thêm.
Nam Cung Ly cầm chai nước tinh khiết trên tay Đỗ Nhược uống vài ngụm, khiến một số nữ sinh lại la hét thất thanh.
Tô Thanh Thanh bịt tai lại, tiếng la hét vang lên liên tục, chủ yếu là vì có quá nhiều nam thần trên sân, may mà nam chính không ra sân, nếu không thì mái nhà chắc chắn sẽ bị thổi bay.
Sau ba hiệp bóng rổ, Tô Thanh Thanh suýt ngủ gật, đầu cô gật gù vì không có chỗ tựa sau lưng, suýt nữa thì dựa vào Mộ Bạch.
Khi tiếng còi vang lên, Tô Thanh Thanh lập tức tỉnh táo, mơ màng nhận ra nam chính đang lạnh lùng nhìn mình.
Tô Thanh Thanh mới nhận ra cô gần như đã dựa vào hắn, lưng lạnh toát, cô liền ngồi thẳng người dậy.
Cho đến khi đối phương chuyển ánh mắt đi, Tô Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì gặp chuyện không hay.