Chương 1 - Cuốn Tự Truyện Tam Quan Méo Mó
Chương 2 - Nước Sông Đầu Mùa Xuân
Chương 3 - Sốt Cao
Chương 4 - Xuyên Sách
Chương 5 - Nói Mát
Chương 6 - Xấu Hổ
Chương 7 - Cảm Ơn
Chương 8 - Đây Là Mưu Sát
Chương 9 - Tôi Chê Sống Lâu
Chương 10 - Tâm Can Bẩn Thỉu
Chương 11 - Giải Quyết
Chương 12 - Chân Tướng Tới Tai Mọi Người
Chương 13 - Chiếc Áo Khoác Quen Thuộc
Chương 14 - Nguyên Do
Chương 15 - Chấp Nhận Sự Thực
Chương 16 - Ghi Công Điểm
Chương 17 - Trèo Cành Cao
Chương 18 - Vừa Lạnh Vừa Cứng
Chương 19 - Không Nhận Ra
Chương 20 - Phân Biệt Đối Xử
Chương 21 - Nào Có Quá Lời
Chương 22 - Thèm Thịt
Chương 23 - Lên Thị Trấn
Chương 24 - Ấm Tay
Chương 25 - Vẫn Kịp
Chương 26 - Tới Hợp Tác Xã Cung Tiêu
Chương 27 - Suy Đoán
Chương 28 - Tiệm Cơm Quốc Doanh
Chương 29 - Kinh Nghiệm Người Đi Trước
Chương 30 - Bưu Phẩm
Chương 31 - Cặp Lồng Đựng Cơm
Chương 32 - Vệt Nóng Bỏng
Chương 33 - Thư Và Đồ
Chương 34 - Áo Khoác Của Tiểu Đoàn Trưởng Trình?
Chương 35 - Tầm Mắt Ác Ý
Chương 36 - Làm Mai
Chương 37 - Hành Vi Khốn Nạn
Chương 38 - Từ Chối
Chương 39 - Xin Nghỉ
Chương 40 - Đến Nhà Tiểu Đoàn Trưởng
Chương 41 - Khuôn Mặt Ửng Đỏ
Chương 42 - Có Xứng Đôi Không?
Chương 43 - Nhiệt Tình
Chương 44 - Biện Pháp
Chương 45 - Uống Nhầm Thuốc
Chương 46 - Nhiệt Ý Lan Tràn
Chương 47 - Đưa Về
Chương 48 - Chuyện Chiếc Áo Khoác
Chương 49 - Biết Đùa
Chương 50 - Không Lớn Hơn Nhiều Lắm
Chương 1 - Cuốn Tự Truyện Tam Quan Méo Mó
Chương 2 - Nước Sông Đầu Mùa Xuân
Chương 3 - Sốt Cao
Chương 4 - Xuyên Sách
Chương 5 - Nói Mát
Chương 6 - Xấu Hổ
Chương 7 - Cảm Ơn
Chương 8 - Đây Là Mưu Sát
Chương 9 - Tôi Chê Sống Lâu
Chương 10 - Tâm Can Bẩn Thỉu
Chương 11 - Giải Quyết
Chương 12 - Chân Tướng Tới Tai Mọi Người
Chương 13 - Chiếc Áo Khoác Quen Thuộc
Chương 14 - Nguyên Do
Chương 15 - Chấp Nhận Sự Thực
Chương 16 - Ghi Công Điểm
Chương 17 - Trèo Cành Cao
Chương 18 - Vừa Lạnh Vừa Cứng
Chương 19 - Không Nhận Ra
Chương 20 - Phân Biệt Đối Xử
Chương 21 - Nào Có Quá Lời
Chương 22 - Thèm Thịt
Chương 23 - Lên Thị Trấn
Chương 24 - Ấm Tay
Chương 25 - Vẫn Kịp
Chương 26 - Tới Hợp Tác Xã Cung Tiêu
Chương 27 - Suy Đoán
Chương 28 - Tiệm Cơm Quốc Doanh
Chương 29 - Kinh Nghiệm Người Đi Trước
Chương 30 - Bưu Phẩm
Chương 31 - Cặp Lồng Đựng Cơm
Chương 32 - Vệt Nóng Bỏng
Chương 33 - Thư Và Đồ
Chương 34 - Áo Khoác Của Tiểu Đoàn Trưởng Trình?
Chương 35 - Tầm Mắt Ác Ý
Chương 36 - Làm Mai
Chương 37 - Hành Vi Khốn Nạn
Chương 38 - Từ Chối
Chương 39 - Xin Nghỉ
Chương 40 - Đến Nhà Tiểu Đoàn Trưởng
Chương 41 - Khuôn Mặt Ửng Đỏ
Chương 42 - Có Xứng Đôi Không?
Chương 43 - Nhiệt Tình
Chương 44 - Biện Pháp
Chương 45 - Uống Nhầm Thuốc
Chương 46 - Nhiệt Ý Lan Tràn
Chương 47 - Đưa Về
Chương 48 - Chuyện Chiếc Áo Khoác
Chương 49 - Biết Đùa
Chương 50 - Không Lớn Hơn Nhiều Lắm
Sợ rằng Hoàn Ninh không gắng gượng nổi.
Sài Thụy Vân lo lắng ra mặt: "Không thì, hay là đưa Hoàn Ninh tới bệnh viện lớn đi.
"
Triệu Hồng Anh cũng có ý nghĩ này, nhưng mà:
"Xưa nay đại đội trưởng luôn cảm thấy thanh niên trí thức chúng ta phiền phức, có lẽ không muốn giúp việc này đâu.
"
Mấy hôm trước đưa Cố Hoàn Ninh về, đại đội trưởng tức giận chỉ trích thanh niên trí thức không tuân thủ tổ chức.
Xem dạng đó là lại ghi nhớ thêm một điểm không tốt về thanh niên trí thức rồi.
"Thuốc này liệu mình có thể nhờ tiểu đoàn trưởng Trịnh kiếm thêm được không?"
Sài Thụy Vân đưa tay áp lên trán Cố Hoàn Ninh, không còn nóng như trước, nhưng vẫn cao hơn nhiệt độ bình thường.
Triệu Hồng Anh thở dài một hơi: "Ngày mai đi làm để chị hỏi thử xem sao.
"
"Hỏi cái gì chứ? Cô tưởng tiểu đoàn trưởng Trịnh là Quan Âm Bồ Tát à? Hay là bố là anh của cô chứ? Thuốc tây đắt thế nào, cô không biết ư?
Tôi thấy Cố Hoàn Ninh rõ là quỷ đoản mệnh, bao nhiêu ngày như vậy mà còn chưa khỏe, chắc gì đã sống được thêm mấy ngày nữa?
Đây chính là kết cục của kẻ không tuân thủ sự an bài của tổ chức đấy.
"
Lưu Hiểu Linh lại tới nói mát.
Thanh niên trí thức Trịnh Diệu Cầm thường hay ra vào cùng đôi với cô ta kéo Lưu Hiểu Linh lại: "Hiểu Linh à, đừng nói thế chứ.
"
Lưu Hiểu Linh ôn hòa nói:
"Tiểu Cầm ạ, cậu quá lương thiện đấy mà. Cố Hoàn Ninh không làm việc, mà ăn uống còn nhiều hơn cả những người đi làm như chúng ta.
Ngày nào cũng ăn hẳn một quả trứng, tới cả nhà địa chủ thời xưa cũng không dám ăn như vậy, đây là hành vi của đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa.
"
Lưu Hiểu Linh đứng dậy, mở cửa phòng rồi đứng ngay cửa hô to.
"Cô ta là đại tiểu thư tới từ Hải Thành, không cần làm việc cũng có cơm ăn, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta mà thiếu phần lương thực của cô ta thì sẽ chết đói.
"
Triệu Hồng Anh lập tức quýnh lên:
"Lưu Hiểu Linh, cô nói cái gì thế? Cô với Trịnh Diệu Cầm cứ hai ba ngày xin nghỉ bệnh, mọi người còn chưa nói gì, tại sao Hoàn Ninh bệnh nặng không xuống được giường còn phải đi làm chứ?"
Sài Thụy Vân cũng nói:
"Ăn trứng gà thôi mà đã gọi là hành vi của đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa, vậy có giỏi cô đừng ăn trứng gà nữa, cô bảo mọi người cũng đừng ăn trứng gà nữa đi.
"
Lưu Hiểu Linh cười khẩy một tiếng, hô lên giữa sân:
"Tất cả mọi người qua đây mà xem, Cố Hoàn Ninh không làm việc đi ăn chực.
Thanh niên trí thức Cố Hoàn Ninh không tuân thủ tổ chức, đi ra bờ sông, rơi xuống nước bị bệnh là đáng đời cô ta, tại sao chúng ta lại phải nuôi cô ta chứ?"