Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 173
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Cổ Đại
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Thấy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của nàng, Tiêu Bách Đạo bèn bổ sung: “Thật ra không phải không còn cách gì. Huyền Thiên Tông chúng ta có rất nhiều quyển trục từ thời thượng cổ, đoán chừng trong đó có biện pháp chữa trị đan điền. Chờ rảnh rỗi, sư phụ sẽ tìm cho con.

Tuy Phượng Khê biết Tiêu Bách Đạo chỉ thuận miệng an ủi, nhưng ít nhiều gì cũng còn hi vọng mà, đúng không?

Trong lộ trình còn lại, Phượng Khê phát huy toàn bộ thuộc tính chân chó của mình, lời nịnh hót cứ tuôn ra như thể chẳng cần suy nghĩ.

Hai sư đồ cùng ngắm trăng ngắm sao, cùng bàn luận về thi từ ca phú, về lý tưởng nhân sinh…

Hôm nay, cuối cùng hai thầy trò cũng về tới Huyền Thiên Tông.

Tuy cuộc sống của Huyền Thiên Tông khá túng thiếu, nhưng cổng chính của tông môn do lão tổ tông để lại vẫn cực kỳ rộng lớn và khí phách.

Tiêu Bách Đạo chỉ vào tấm biển ghi tên tông môn, rồi nói với Phượng Khê: “Đồ nhi, ba chữ trên tấm biển do đích thân tổ sư gia khai môn lập phái chấp bút, nghe nói trong đó ẩn chứa cơ duyên lớn. Nhưng tiếc là mấy vạn năm qua đi, vẫn chẳng ai đủ trình nhìn thấu sự ảo diệu trong đó…”

Bụp!

Phượng Khê quỳ rạp xuống.

Tiêu Bách Đạo nói với vẻ mặt an ủi: “Đồ nhi, trong tông có bài vị của tổ sư gia, con không cần quỳ lạy ở đây đâu.

Phượng Khê: “…”

Thật ra, nàng đứng trên phi kiếm trong thời gian dài, khi đột ngột đáp xuống mặt đất thì có hơi xây xẩm mặt mày, chân cẳng mềm nhũn, nên mới ngã khuỵu xuống đất.

Đương nhiên, nàng chẳng ngu gì mà giải thích đây là hiểu lầm. Nàng nói với giọng điệu thành khẩn: “Sư phụ, nhờ tổ sư gia sáng lập Huyền Thiên Tông, nên con mới có chỗ dung thân. Từ tận đáy lòng, con cực kỳ cảm kích tổ sư gia, đừng nói quỳ lạy, dẫu bảo con dập đầu chín chín tám mươi mốt lần, con cũng đồng ý.

Nghe vậy, Tiêu Bách Đạo càng cảm thấy đồ đệ mình mới nhận là người có tấm lòng lương thiện, biết tri ân báo đáp, lại càng yêu thích nàng hơn.

Ông cười nói: “Tổ sư gia sẽ thấu hiểu lòng thành của con thôi, đứng lên đi.

Lúc này Phượng Khê mới bò dậy, nhìn chằm chằm vào ba chữ to trên tấm biển.

Xấu hổ quá!

Nàng không biết đọc.

Bởi ba chữ kia là chữ cổ, không giống với chữ viết đang được sử dụng.

Nhưng nàng vẫn đoán được nghĩa, chắc chắn là ba chữ “Huyền Thiên Tông”.

Nét chữ hùng hồn, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở hồng hoang khẽ thoảng qua.

Nàng chỉ vội nhìn lướt qua, rồi tung tăng đi theo Tiêu Bách Đạo vào tông môn.

Chẳng ai biết rằng, từ ba chữ trên tấm biển kia, một luồng sáng mỏng manh khẽ lóe lên rồi vụt tắt.

Sau khi vào tông môn, Tiêu Bách Đạo lại gọi phi kiếm ra, chở Phượng Khê tới thẳng chủ phong.

Còn chưa tới chủ phong, Phượng Khê đã nghe tiếng thú gầm thét đầy phẫn nộ.

Tiêu Bách Đạo lập tức cau mày: “Chắc chắn là con Kim Mao Toan Nghê lại gây chuyện rồi!

Tiêu Bách Đạo cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, thần thú trấn phái của người ta hiểu chuyện bao nhiêu, thì thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông gây chuyện bấy nhiêu. Quan trọng là, tu vi của nó chẳng những không tăng tiến, mà ngày càng thụt lùi.

Trong lúc đang phiền muộn, ông nghe tiểu đồ đệ yêu dấu của mình hỏi: “Sư phụ, hay nó đang động-dục?”

Tiêu Bách Đạo suýt thì ngã khỏi phi kiếm.

Từ ngữ tục tĩu bậc này, mà là lời một tiểu cô nương nên nói ư?

“Con đừng nói linh tinh, Kim Mao Toan Nghê vốn có tính cách ngang bướng, đoán chừng lại đang làm mình làm mẩy để vòi vĩnh gì đấy thôi. Chúng ta qua đó xem thử.