Phượng Khê nói tiếp: “Tuy con tạm thời không thể tu luyện, nhưng thân là một phần của Huyền Thiên Tông, mỗi giây mỗi phút con đều nghĩ cách đóng góp chút sức mọn cho tông môn. Ban nãy ở chuồng thú, do tình thế cấp bách nên con ăn nói có hơi lỗ mãng, mong các vị tiền bối chớ trách.
”
Mộc trưởng lão - người phụ trách chăm sóc Kim Mao Toan Nghê vội nói: “Nếu không nhờ con, có lẽ hiện tại Kim Mao Toan Nghê vẫn đang quậy ầm lên ấy chứ. Chuyện này chẳng những không trách con, còn phải khen thưởng con mới đúng.
”
Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, tuy cách của Phượng Khê có hơi thô bạo, nhưng lại cực kỳ có hiệu quả.
Phượng Khê nghĩ thầm: khen thưởng con á? Sao ban nãy mọi người không chủ động đề cập mà phải để con nhắc mới nhớ ra, chẳng lẽ mọi người đều mắc chứng hay quên?
Nghe mọi người khen tiểu đồ đệ của mình, khóe miệng Tiêu Bách Đạo cong tới tận mang tai.
“Tuy đầu óc tiểu nha đầu này thông minh thật, nhưng mọi người cũng đừng quá khen, kẻo con bé lại kiêu ngạo. Tiểu Khê, con hãy chia sẻ những cảm ngộ của con với việc tu luyện cho mọi người cùng nghe đi…”
Phượng Khê lại nói miên man, cuối cùng đi tới kết luận: “Bất cứ lúc nào cũng phải dựa vào chính bản thân mình, ngoại vật chỉ là hư vô thôi. Chẳng nói đâu xa, chỉ nói Hỗn Nguyên Tông thôi nhé. Họ có tài nguyên tu luyện phong phú, tu vi của họ không ngừng tăng tiến, mọi người tưởng đây là chuyện tốt ư?”
“Không! Việc tu luyện của họ quá thuận lợi, vốn không phải trải qua chút trắc trở và suy sụp nào. Sau này, chỉ cần gặp chút gió thổi cỏ lay, họ sẽ dễ sinh tâm ma, dù tu vi có cao tới đâu cũng sẽ thất bại trong gang tấc!
”
“Nhưng đệ tử của Huyền Thiên Tông chúng ta thì khác. Chúng ta trưởng thành từ gian khổ, mỗi bước đi đều cực kỳ kiên định, chẳng có tâm ma nào có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta.
”
“Sẽ có một ngày, Huyền Thiên Tông chúng ta trở thành tông môn mạnh nhất hai vùng Nam - Bắc vực.
”
Ban đầu, điện Nghị sự cực kỳ yên lặng.
Sau đó, tiếng vỗ tay vang trời.
Nói hay quá!
Nói đúng quá!
Đây là tiếng lòng của bọn ta!
Huyền Thiên Tông chúng ta nghèo thì sao?
Đây là thử thách của trời cao, là trời cao đang tôi luyện Huyền Thiên Tông.
Chúng ta nghèo, chúng ta tự hào vì điều đó.
Ấn tượng ban đầu của các trưởng lão trong Huyền Thiên Tông với Phượng Khê là… một tiểu phế vật có đan điền bị tổn thương nặng.
Sau tràng nói miên man của Phượng Khê, ấn tượng của mọi người về nàng đã thay đổi: Phượng Khê là một đệ tử vừa thông minh lanh lợi, vừa trung thành với tông môn.
Quan trọng nhất là, nàng có ngộ tính cao với việc tu luyện, là một hạt giống tốt!
Họ hoàn toàn quên khuấy chuyện ban nãy bản thân đã chân chọc Tiêu Bách Đạo thế nào.
Thấy mục đích đã đạt được, Phượng Khê biết ý xin phép rời điện đi dạo.
Gương mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập ý cười, ông dặn dò vài câu, rồi mới để Phượng Khê rời đi.
Lúc này, mọi người mới hỏi về lễ nhận đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông, Tiêu Bách Đạo kể sơ qua, rồi nói: “Tuy tư chất của Thẩm Chỉ Lan không tệ, nhưng nhân phẩm có vấn đề, kém xe Tiểu Khê.
”
Mọi người: “…”
Tuy bọn ta cũng cảm thấy Phượng Khê không tệ, nhưng chưởng môn cũng không thể trợn mắt nói dối vậy được.
Ở giới tu chân này, thực lực quyết định tất cả. Người không thể tu luyện, dẫu nhân phẩm có tốt tới mấy cũng chẳng có tác dụng gì.