Chỉ khoảng một canh giờ sau, phòng ốc của Phượng Khê đã được sửa xong, trong phòng còn được kê thêm vài đồ dùng thiết yếu.
Tiêu Bách Đạo lại dặn dò nàng thêm vài câu, rồi mới rời đi.
Lúc Phượng Khê dọn dẹp xong mọi thứ, trời đã chạng vạng, Phượng Khê rửa ráy qua loa rồi đi ngủ.
Đây cũng là giấc ngủ an ổn đầu tiên từ khi nàng xuyên tới đây.
Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ, Phượng Khê đã thức.
Nàng không ăn cơm sáng, mà hổn hển chạy tới ngoài sân viện của Tiêu Bách Đạo.
Khi đến nơi thì vừa đúng giờ Mẹo một khắc.
Hồi trước, trên đường về tông, nàng đã bóng gió hỏi thăm Tiêu Bách Đạo. Biết mỗi ngày ông đều thức giấc vào giờ Mẹo, nàng bèn tới thỉnh an.
Nàng cũng không gõ cửa, mà cung kính đứng ngoài chờ.
Với tu vi của Tiêu Bách Đạo, khi Phượng Khê vừa tới, ông đã cảm ứng được rồi.
“Vào đi!
”
Phượng Khê tung tăng tiến vào.
“Sư phụ ơi, con tới thỉnh an ngài.
”
“Nha đầu con đó, thân thể vốn đã không khỏe rồi, sau này đừng bôn ba nữa.
”
Tuy ngoài miệng trách, nhưng trong lòng Tiêu Bách Đạo vô cùng cảm động.
Chỗ ở của ông ở tít trên đỉnh núi, còn Phượng Khê lại sống ở sườn núi.
Nếu là những người khác thì chẳng có gì, dù không ngự kiếm thì đi lại cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng Phượng Khê thì khác.
Đan điền của nàng bị thương nặng, hiện tại nàng chẳng khác người phàm là bao.
Đi tới đi lui chắc chắn rất mệt mỏi.
Chỉ riêng phần tâm ý này thôi, đã khiến sư phụ già là ông cực kỳ cảm động rồi.
Phượng Khê khẽ cười mỉm: “Sư phụ, con biết ngài thương con, nhưng đệ tử thỉnh an sư phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dẫu ngài có ngăn cản, con cũng vẫn sẽ tới.
”
Tiêu Bách Đạo cười lắc đầu: “Được rồi, tùy con. Con ăn sáng chưa?”
Phượng Khê lắc đầu.
Hiện tại Tiêu Bách Đạo đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đã tích cốc từ lâu, nên trong nhẫn trữ vật của ông không có thức ăn. Vì thế, ông chỉ đành đưa cho Phượng Khê một viên Tích Cốc đan.
Nhưng biểu cảm của ông cực kỳ tiếc nuối và đau lòng.
“Đồ nhi à, nếu con rảnh rỗi thì tới Thiện đường lấy cơm cất vào túi trữ vật đi, phòng khi đói thì ăn. Con vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nên uống ít Tích Cốc Đan thôi.
”
Phượng Khê: “…”
Dẫu lời nói của ngài tràn ngập sự quan tâm dành cho con, cũng không thể che giấu được sự thật ngài đang tiếc Tích Cốc Đan đâu.
Hai thầy trò nói chuyện một lát, Phượng Khê hỏi: “Sư phụ, lúc trước ngài nói Huyền Thiên Tông chúng ta có một số quyển trục từ thời thượng cổ. Con có thể xem không?”
Tiêu Bách Đạo thoáng khựng lại. Lúc trước ông nhắc tới quyển trục chỉ để dỗ nàng, bởi chữ cổ gần như đã thất truyền, chẳng ai đọc hiểu cả.
Chứ đừng nói tới việc tìm ra cách chữa trị đan điền từ trong đó.
Ông vốn định viện cớ kéo dài thời gian, nhưng đối diện với ánh mắt trông chờ của Phượng Khê, ông lại không nói thành lời. Cuối cùng, ông thở dài:
“Con tới Tàng thư các tìm Hải trưởng lão đi.
”
Thôi, sớm muộn gì cũng phải đối diện với chuyện này, đau sớm lành sớm.
Tuy không thể chữa trị đan điền, nhưng ông có thể nghĩa cách vơ vét một số loại linh đan bổ dưỡng cho nàng, ít nhất cũng có thể kéo dài mạng sống của nàng, coi như tận nghĩa thầy trò.