Phượng Khê quyết định thử một lần.
Thế là, nàng đứng cách Vạn Kiếm Bích mấy chục trượng, cất giọng gào lên: “Này, toàn bộ linh kiếm nghe đây. Ta là Phượng Khê, là ánh sáng tương lai của Huyền Thiên Tông, các ngươi có muốn đi theo ta không? Có thì nhanh chui ra đây, nhanh còn chậm hết, cơ hội chỉ có một lần thôi.
”
Quân Văn: “…”
Khó trách sư phụ nỡ cho nàng mười quả Tử Kiều Linh Lung, đầu óc của nàng thật sự có vấn đề rồi!
Nếu chỉ gào thét vài câu đã có thể gọi linh kiếm ra, vậy họ cần gì phải liều sống liều chết?
Vả lại, cái gì mà ánh sáng tương lai của Huyền Thiên Tông cơ chứ? Phượng Khê chỉ giỏi nằm mơ giữa ban ngày.
Ngay khi hắn đang thầm châm chọc, Phượng Khê đứng cạnh vẫn gào tiếp: “Ra đây đi! Ở trong đó mãi không thấy chán à?”
“Đi theo ta, ta sẽ để ngươi được trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân gian! Đi theo ta, ta sẽ để ngươi được ngắm nhìn phồn hoa trên thế gian! Đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đi khắp non sông, lên trời xuống biển, để ngươi không uổng kiếp làm kiếm…”
Vẫn không có một tiếng động nào.
Hơn nửa canh giờ trôi qua.
Phượng Khê vẫn đứng đó gào thét như cũ.
Mà Quân Văn, thật sự nghe không nổi nữa: “Tiểu sư muội, muội làm vậy cũng chỉ phí công vô ích thôi. Ta đưa muội tới nơi khác chơi nhé.
”
Phượng Khê thở dài: “Được thôi, có trách thì trách những thanh linh kiếm đó không có kiến thức. Hôm nào có cơ hội, muội phải tới cách tông môn khác thử một phen.
”
Quân Văn: “…” Lại ăn nói điên khùng nữa rồi.
“Tiểu sư muội, ta dẫn muội tới Đông Phong nhé?”
“Dạ.
”
Sau khi họ rời đi được nửa canh giờ, một thanh kiếm gỗ khó khăn chui ra khỏi mặt đất, sau đó mờ mịt xoay vòng.
Sao bảo trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân gian?
Sao bảo ngắm nhìn phồn hoa trên thế gian?
Sao bảo đi khắp non sông, lên trời xuống biển, để không uổng kiếp làm kiếm…?
Người đâu?
Đồ lừa đảo!
Đồ lừa đảo!
Cuối cùng, thanh kiếm gỗ “hùng hổ” chui về lòng đất.
Lúc này, kẻ lừa đảo Phượng Khê đang cùng Quân Văn đi tham quan Đông Phong.
Phượng Khê phát hiện thảm thực vật ở Đông Phong không phong phú bằng Trung Phong. Phần lớn đất đai ở đây đều bỏ hoang, chỉ có vài nhánh cây dại.
Quân Văn giải thích: “Trước kia Đông Phong là cây rụng tiền của Huyền Thiên tông chúng ta, do phía dưới Đông Phong từng có một quặng linh thạch. Tiếc là, linh thạch đã bị đào hết từ ba nghìn năm trước, từ đó Huyền Thiên Tông chúng ta cũng trở nên nghèo túng.
”
“Do đây là mỏ quặng bỏ hoang, nên đất đai không thích hợp cho thảm thực vật sinh trưởng, vì vậy Đông Phong mới ít cây cối đấy.
”
Phượng Khê thầm nghĩ: Huyền Thiên Tông dùng hành động thực tế để chứng minh câu… miệng ăn núi lở.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ngũ sư huynh, muội chưa thấy quặng linh thạch bao giờ, huynh có thể dẫn muội đi mở mang kiến thức không?”
Quân Văn bĩu môi: “Một mỏ quặng bỏ hoang thì có gì đẹp mà xem? Nhưng nếu muội muốn xem, huynh có thể đưa muội vào.
”
Hai người đi tới phía sau núi của Đông Phong, sau khi rẽ trái rẽ phải, thì đi tới một cửa động rất cao.
“Đây là cửa vào mỏ quặng linh thạch. Nghe nói, cánh cửa này vốn cực kỳ khí phái, nhưng sau nhiều năm dãi nắng dầm mưa, không ai giữ gìn, nên mới biến thành thế này.
”
Quân Văn vừa nói vừa lấy gậy đánh lửa ra, đi vào trong mỏ quặng.
Phượng Khê bám theo sau hắn.
“Tiểu sư muội, bên trong tối đen như mực, chẳng có gì đẹp đâu. Chúng ta đứng ở gần cửa động xem là được rồi.
”
Phượng Khê gật đầu, đúng là chẳng có gì đẹp. Hai bên đều là vách đá, dưới chân chỉ có một lối đi nhỏ.
Do lâu rồi chẳng ai tới, nên đường đi mọc đầy rêu. Hơn nữa, nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài một chút.
Đi vào thêm một đoạn ngắn, thấy chẳng có gì thú vị, Phượng Khê bèn bảo: “Ngũ sư huynh, chúng ta ra ngoài thôi.
”