Nhóm Tiêu Bách Đạo vội tiến lên xem xét, đúng như lời La Đường chủ nói, trên bậc đá của trận truyền tống còn sót lại một chút linh lực, chứng tỏ gần đây có người sử dụng.
Ngay sau đó, mọi người lại lâm vào tình cảnh khó xử. Muốn tiến vào tầng thứ hai của mỏ quặng có hai cách, một là mở trận truyền tống, hai là trực tiếp đào thông xuống.
Nhưng, hiện tại trận truyền tống đã bị đá rơi xuống đập hỏng rồi, cần phải có thời gian để sữa.
Hơn nữa, sửa thứ này không phải chỉ mất ngày một ngày hai, bởi đây là trận truyền tống từ thời thượng cổ, đoán chừng họ có sửa hai ba tháng vẫn không sửa xong ấy chứ.
Mà cách trực tiếp đào thông xuống lại càng bất khả thi hơn.
Vừa trải qua trận sụp đổ, kết cấu của mỏ quặng đang cực kỳ không ổn định. Nếu đào bừa, chỉ sợ tầng hai của mỏ cũng sẽ đổ sụp xuống.
Làm vậy không phải cứu người mà là hố người!
Tiêu Bách Đạo nghiến răng, phát tin tức nhờ Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông.
Xin Hỗn Nguyên Tông phái mộ trưởng lão am hiểu trận pháp tới sửa giúp trận truyền tống. Chỉ cần có thể khôi phục trận truyền tống trong thời gian ngắn nhất, Huyền Thiên Tông có thể đồng ý mọi điều kiện.
Trong bốn tông môn lớn, năng lực về trận pháp của Hỗn Nguyên Tông là mạnh nhất.
Bách Lý Mộ Trần đồng ý, nhưng ông ta đưa ra một điều kiện cực kỳ hà khắc.
Trong bí cảnh Thiên Ngân lần này, Huyền Thiên Tông phải nhường già nửa suất tham gia cho Hỗn Nguyên Tông, chỉ được giữ lại mười suất.
Tiêu Bách Đạo nghiến răng đồng ý.
Tuy các trưởng lão của Huyền Thiên Tông rất đau lòng, nhưng chẳng ai đưa ra dị nghị gì cả.
Bởi có nhân tài là có mọi thứ.
Tiêu Bách Đạo cũng tiếc lắm chứ. Trong lòng ông thầm mắng: Tiểu Khê là đứa bé ngoan, sẽ không gây ra chuyện xấu bậc này, chắc chắn là do tiểu súc sinh Quân Văn kia xúi giục.
”
Hắt xì! Hắt xì!
Quân Văn đang bị trói khẽ hắt xì hai cái.
“Có giỏi thì thả tiểu gia ra, tiểu gia đại chiến ba trăm hiệp với ngươi.
”
Phượng Khê nằm trên mặt đất yếu ớt nói: “Ngũ sư huynh, huynh vẫn nên tiết kiệm sức lực thì hơn. Dẫu người ta có thả huynh ra, huynh cũng không đánh lại người ta.
”
Quân Văn: một câu xuyên tim!
Lúc ấy, sau khi hai người bị truyền tống tới tầng thứ hai của mỏ quặng, còn chưa kịp mở mắt, đã bị người ta đánh cho ngã sấp mặt.
Ma tộc.
Chẳng ai ngờ, trong tầng thứ hai của mỏ quặng bỏ hoang lại có ma tộc sinh sống.
Đây là địa bàn của Huyền Thiên Tông - một trong bốn tông môn lớn đó!
Lúc này, có người cất điệu cười khằng khặc đầy quái dị: “Tiểu phế vật của nhân tộc ngươi cũng thức thời thật đấy, không giống con vịt chết vẫn còn cứng mỏ bên cạnh.
”
Lòng bàn tay trống rỗng của ông ta xuất hiện một sợi ma khí màu đen, đang vặn vẹo như rắn độc.
“Đệ tử thiên tài của nhân tộc ư? Khà khà, nếu bị nhiễm ma khí, ngươi nói xem, liệu các ngươi có bị nhân tộc coi là phản đồ mà đuổi giết không? Bổn tọa rất thích xem tiết mục nhân tộc các ngươi chém giết lẫn nhau…”
Quân Văn đang định chửi ẩm lên, thì nghe Phượng Khê ngước gương mặt nhỏ lên nói: “Đại nhân, sao sở thích của ngài lại giống ta thế nhỉ? Ta cũng rất thích xem nhân tộc chém giết lẫn nhau, nhất là đám ngụy quân tử tự nhận là phe chính đạo đó, xem họ chó cắn chó là vui nhất.
”
“Nhưng, cách của ngài quá nhân từ rồi, ngài làm vậy cũng chỉ chết mỗi sư huynh ta thôi. Chi bằng ngài để bọn ta làm gian tế của Ma tộc, tới lúc đó, bọn ta sẽ châm ngòi bốn tông môn lớn, để họ chém giết lẫn nhau. Khi đó, máu chảy thành sông, thi chất thành núi, sảng khoái biết bao!
”