Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 176
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Cổ Đại
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Khi tỉnh lại, Phượng Khê đã nằm trên giường của mình.

Nàng ảo não vỗ đầu.

“Đồ nhi, con tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?” Tiêu Bách Đạo hỏi với vẻ mặt quan tâm.

Phượng Khê lắc đầu đáp: “Sư phụ, con không sao. Ngũ sư huynh đâu rồi ạ?”

Tiêu Bách Đạo hừ lạnh: “Nó vẫn đang hôn mê. Ngày thường thì vênh váo lắm, tới lúc cần lại trở thành đồ bỏ đi, kém xa sự gan dạ và sáng suốt của con.

“Đúng rồi, có lần chuyện lần này là do nó gây nên không? Chắc chắn là nó nổi hứng nhất thời, muốn dẫn con tới mỏ quặng chơi, nên mới khiến con rơi vào hiểm cảnh…”

Phượng Khi hiếm khi có lương tâm, nàng giải thích: “Sư phụ, chuyện này không liên quan tới Ngũ sư huynh đâu, là do con tò mò, ép Ngũ sư huynh phải đưa con đi xem.

Nhưng Tiêu Bách Đạo lại không tin: “Con đừng che giấu cho nó nữa. Con là đứa bé ngoan, sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.

“Sư phụ, là do con thật mà…”

Tiêu Bách Đạo dỗ dành: “Được, được, là do con, là do con. Sư phụ tin rồi.

Phượng Khê: Ngũ sư huynh, muội đã cố gắng hết sức rồi!

Nhưng điều khiến nàng cảm thấy may mắn là Quân Văn khá thông minh, biết giả vờ hôn mê để kéo dài thời gian, tìm cơ hội thống nhất lời khai.

Nàng không biết rằng, không phải Quân Văn muốn thống nhất lời khai với nàng, mà là… hắn khó nói ra miệng.

Nhớ lại những hành động của bản thân khi ở trước mặt Huyết Thiên Tuyệt, hắn chỉ muốn đập đầu chết cho xong.

Quá mất mặt!

Tiểu sư muội không biết xấu hổ, nhưng hắn cần thể diện kia mà!

Phượng Khê nằng nặc đòi tới thăm Quân Văn, Tiêu Bách Đạo không cản nổi nàng. Hơn nữa, trừ cơ thể có hơi suy yếu ra, thì Phượng Khê cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, nên ông đành mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Phòng của Phượng Khê và Quân Văn ở rất gần nhau.

Khi Phượng Khê vào phòng, Quân Văn vẫn đang “hôn mê”.

Tiêu Bách Đạo hừ lạnh: “Đồ vô dụng! Rõ ràng chẳng hề hấn gì, lúc này lại bày ra dáng vẻ nửa sống nửa chết, đoán chừng là bị dọa sợ rồi.

Hàng mi của Quân Văn thoáng run rẩy, hắn cố kiềm chế không hé răng phản bác.

Phượng Khê vội nói: “Sư phụ, ngài nghĩ oan cho Ngũ sư huynh rồi. Ngũ sư huynh anh dũng lắm đó, nếu không nhờ huynh ấy xả thân cứu giúp, dù con có thoát kiếp bị đá nện chết, thì cũng sẽ bị lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt kia bóp chết!

Thật ra, Tiêu Bách Đạo cũng rất thương Quân Văn, chẳng qua ông chỉ hận sắt không thành thép mà thôi.

Lúc này nghe Phượng Khê nói vậy, sắc mặt ông mới thoáng dịu lại.

“Đồ nhi, con mau kể vi sư nghe xem rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

Quân Văn đang nằm thẳng đơ trên giường, chỉ hận không thể bịt kín tai lại. Bởi, những chuyện mà hắn cố quên đang dần được nhắc lại.

Gọi lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt là đại nhân, hành lễ với Huyết Thiên Tuyệt, còn chủ động đề nghị làm gian tế của Ma tộc…

Tuy chỉ là diễn, nhưng hắn cũng khó mà kể thành lời!

Sau đó, hắn nghe Phượng Khê nói: “Sư phụ, lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt vừa đe dọa, vừa dụ dỗ bọn con, nhưng ông ta đã quá coi thường con và Ngũ sư huynh rồi!

“Con thì cũng thôi đi, nhưng Ngũ sư huynh vẫn luôn được ngài dạy dỗ, coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, sao có thể cúi đầu trước Ma tộc cơ chứ? Thấy bọn con kiên cường, không chịu khuất phục, lão ma đầu kia định hành hình tra tấn bọn con. Ngũ sư huynh biết cơ thể con suy yếu, nên cố ý chọc giận lão ma đầu, hấp dẫn giá trị thù hận của ông ta. Kết quả, lão ma đầu không tra tấn con nữa, mà quay sang ngược đãi Ngũ sư huynh.

“Con nghe lão ma đầu nói, ông ta sử dụng hình phạt gì đó của Ma tộc, ngoài mặt không thể kiểm tra ra thương tích, nhưng thật ra lại cực kỳ đau đớn. Vì thế con nghĩ, sở dĩ hiện tại Ngũ sư huynh vẫn đang hôn mê, không phải là vì bị dọa sợ, mà vì hình phạt trước đó…”