Thấy hiệu quả của “mũi dự phòng” khá tốt, Phượng Khê hài lòng rời đi.
Hừ, trên đời này làm gì có yêu từ cái nhìn đầu tiên, có chăng cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.
Nàng vừa ngâm nga hát, vừa nhảy chân sáo quay về sân viện của mình. Khi tới cửa viện, nàng thấy trên mặt đất có một thanh kiếm gỗ.
Kỹ năng điêu khắc của người chế tạo không được khéo cho lắm, thân kiếm chỗ lồi chỗ lõm.
“Ai lại vô ý thức vứt rác bừa bãi thế này? Thôi vậy, đợi lúc đi lấy cơm thì cầm cho thiện phòng làm củi đốt.
”
Phượng Khê vừa nói, vừa nhặt kiếm gỗ lên rồi ném vào nhẫn trữ vật.
Chiếc nhẫn trữ vật này là Tiêu Bách Đạo cho nàng, tuy phẩm cấp không cao, nhưng tốt hơn túi trữ vật lúc trước của nàng nhiều.
Nhưng, ngày hôm sau khi tới thiện phòng, nàng lại quên khuấy chuyện này.
Những ngày sau đó, vì bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi tới bí cảnh Thiên Ngân, nên nàng đã ném chuyện này lên chín tầng mây.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày xuất phát.
Trong lòng Tiêu Bách Đạo vừa mong chờ, vừa lo lắng.
Mong chờ vào kế hoạch tay không bắt sói của tiểu đồ đệ. Tuy Huyền Thiên Tông vừa đào được một quặng linh thạch thượng phẩm, nhưng vẫn thiếu rất nhiều tiền.
Lo lắng vì lần này chắc chắn Huyền Thiên Tông lại dựa vào thực lực để bị ba tông môn kia đè đầu cho xem.
Đối với một người sĩ diện như ông, chuyện này quả là một sự tra tấn.
Còn có một người, à không, một con thú cũng có tâm trạng giống ông.
Đó là Kim Mao Toan Nghê. Nó vừa cảm thấy mất mặt khi làm thú cưỡi cho một nha đầu, vừa chờ mong được ngắm nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài.
Trái ngược với tâm trạng phức tạp của một người một thú, Phượng Khê lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hào hứng.
Bởi vì, thời khắc oai phong của nàng sắp diễn ra rồi!
Tuy hiện tại nàng chỉ hận không thể lập tức ngồi lên lưng Kim Mao Toan Nghê để khoe khoang, nhưng vì thiết lập tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình, nàng chủ động đề nghị đi bộ ra khỏi cổng tông môn rồi tính sau.
Nàng kiềm chế mãi, cuối cùng cũng đi bộ tới cổng tông môn.
Phượng Khê ôm tâm trạng kích động nhảy qua bậc cổng, sau đó… bốp, nàng ngã dập mặt!
Mãi tới giờ khắc này, Phượng Khê mới hiểu hết ý nghĩa của câu thơ: Xuất trận chưa thành thân đã chết, anh hùng danh sử lệ đầm khăn.
Nàng vốn định khoe khoang một chút, nhưng giờ thì tốt rồi, vừa ra khỏi cổng tông môn đã ngã dập mặt, còn khoe cái rắm ý.
Nếu là người khác, lúc này chắc đã xấu hổ chết mất, chỉ hận không thể tìm khe đất mà chui vào.
Nhưng Phượng Khê chỉ ngơ ngác trong giây lát, rồi đảo mắt nghĩ ra “cách chữa cháy”.
Nàng thuận thế dập đầu với tấm biển tông môn, rồi nói với vẻ mặt thành kính: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê dập đầu lạy ngài! Cầu ngài phù hộ Huyền Thiên Tông chúng ta giành được vị trí thứ nhất trong đợt tỷ thí ở bí cảnh Thiên Ngân lần này và cả những lần sau, để chúng ta độc chiếm ngôi đầu, giành vòng nguyệt quế…”
Mọi người: “…” Tổ sư gia sẽ không hiển linh đâu.
Đừng nói vị trí thứ nhất, muốn giành vị trí thứ ba thôi đã khó rồi!
Nhưng dù giành được vị trí nào đi nữa, thì tiểu cô nương Phượng Khê này cũng không tệ.
Tuy mới chỉ gia nhập tông môn được một thời gian ngắn, nhưng nàng luôn có ý thức giữ gìn vinh dự của tông môn và cực kỳ kính trọng tổ sư gia.
Lúc này, Tiêu Bách Đạo kể lại chuyện Phượng Khê quỳ lạy tổ sư gia ngay khi vừa đặt chân tới tông môn.
Mọi người nghe vậy thì càng cảm thán Phượng Khê có lòng tôn sư trọng đạo, là một đệ tử ngoan!
Kim Mao Toan Nghê trợn tròn mặt, không thèm che giấu biểu cảm khinh thường trên mặt.
Các người bị mù à mà không thấy nàng ngã sấp mặt?
Cả đám còn gật gù tin tưởng lời ngụy biện của nàng nữa chứ!
Quả là đám nhân loại ngu xuẩn!