Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 168
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Cổ Đại
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Sau khi kết thúc nghi thức, Lộ chưởng môn của Ngự Thú Môn và Hồ chưởng môn của Vạn Kiếm Tông phất tay, thả phi thuyền ra, rồi dẫn theo các đệ tử trong tông rời đi.

Phượng Khê nhìn Tiêu chưởng môn với ánh mắt trông mong,  chờ ông cũng thả phi thuyền ra. Nhưng Tiêu chưởng môn lại rút kiếm, xách cổ áo Phượng Khê, rồi ngự kiếm phi hành.

Phượng Khê: “…”

Lúc này nàng mới vô thức nhận ra, Tiêu Bách Đạo tới một mình, không dẫn theo bất cứ đệ tử nào.

Nàng định nói chuyện, nhưng miệng vừa hé ra, đã bị gió thổi thành cái loa.

Chưởng môn ơi, ta bảo này, lúc ngài ngự kiếm, có thể thi triển quyết cản gió không?

Ngài không thấy gió táp thẳng mặt đấy à?

Đan điền của nàng bị vạn nứt, thế nên cơ thể nàng cực kỳ suy yếu. Bây giờ bị gió lạnh thổi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Tới lúc này, Tiêu Bách Đạo mới vội vàng thi triển quyết cản gió.

Phượng Khê quay đầu lại, thấy Hỗn Nguyên Tông đã khuất bóng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện phát triển đúng theo dự liệu của nàng, điều ngoài ý muốn duy nhất là không ngờ Tiêu Bách Đạo lại đồng ý nhận nàng làm đệ tử thân truyền.

Xem ra Huyền Thiên Tông còn thiếu tiền hơn nàng nghĩ.

Đúng vậy, mọi chuyện đều đã được nàng lên kế hoạch từ trước.

Bất kể là bám thảm, giả ngu hay đòi linh thạch, đều là nhằm vào Tiêu Bách Đạo.

Căn cứ theo miêu tả trong sách, Huyền Thiên Tông rất nghèo, nghèo tới mức nào á?

Miêu tả thế này cho dễ hiểu nhé: nghèo tới mức chỉ tiếc không thể chia một viên Tích Cốc Đan thành tám phần.

Thế nên, nàng chỉ cần thả ‘mồi câu” là linh thạch, chắc chắn Tiêu Bách Đạo sẽ cắn câu.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo cất tiếng, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Đồ nhi, ba mươi vạn linh thạch mà Hỗn Nguyên Tông bồi thường…”

Không chờ ông nói hết, Phượng Khê đã đáp ngay: “Sư phụ, tư chất của đồ nhi không cao, ngài phá lệ nhận con làm đệ tử thân truyền, chắc chắn mọi người trong tông môn sẽ bàn tán. Thế nên, con định nộp hết ba mươi vạn linh thạch này cho tông môn. Làm vậy sẽ có thể chặn miệng mọi người, tránh cho có người chỉ trích ngài.

Tiêu Bách Đạo không ngờ Phượng Khê lại nói vậy.

Đúng là ông nhằm vào linh thạch, nhưng cùng lắm ông chỉ định lấy mười lăm vạn linh thạch, chứ không bảo Phượng Khê giao nộp toàn bộ.

“Không cần nhiều thế đâu, con đưa ta mười lăm vạn là được rồi.

Phượng Khê lắc đầu: “Sư phụ, số linh thạch này là thành ý của con. Hơn nữa, ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội’, nếu giữ lại, con sợ sẽ rước thêm một vài rắc rối không cần thiết.

Thấy vẻ mặt nàng tràn ngập sự thành khẩn, Tiêu Bách Đạo chỉ đành đồng ý.

Sau khi khen Phượng Khê, ông nói: “Đồ nhi, trước con, sư phụ đã nhận năm đệ tử, con đứng thứ sáu. Về sau vi sư sẽ gọi con là lão lục nhé.

Phượng Khê: “…”

“Sư phụ, cách gọi lão lục này phổ thông quá, không thể hiện được dấu ấn riêng của thầy trò ta. Ngài cứ gọi con là Tiểu Khê hoặc đồ nhi là được.

Thật ra Tiêu Bách Đạo cảm thấy không cần tạo dấu ấn riêng làm gì, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một cách xưng hô, gọi thế nào cũng được, nên ông nhanh chóng đồng ý.

Nghĩ tới năm vị sư huynh trên mình, tâm trạng Phượng Khê có hơi vi diệu.

Vì tất cả họ, đều là  chó liếm của Thẩm Chỉ Lan.

Khi nàng drop truyện không đọc nữa, cả năm đệ tử của Huyền Thiên Tông đều đã chết hết, mà nguyên nhân cái chết đều có liên quan tới nữ chính.

Tiêu Bách Đạo liên tục chịu đả kích, thêm việc bị trưởng lão Ma tộc đánh trọng thương, chẳng bao lâu sau cũng đi đời nhà ma.

Ông vừa chết, Huyền Thiên Tông như rắn mất đầu, trực tiếp bị Hỗn Nguyên Tông thâu tóm.

Nhìn kết cục của sư đồ Huyền Thiên Tông mà xem, người này còn chết thảm hơn người kia.