Xuyên Thành Vai Ác, Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con

Xuyên Thành Vai Ác, Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con

Cập nhật: 05/07/2024
Tác giả: Châu Đồng
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 555
Đánh giá:                      
Khoa Huyễn
Xuyên Không
Đam Mỹ
Xuyên Sách
     
     

Màu mắt phảng phất tự như mặt hồ trong núi tuyết, sâu thẳm không cảm xúc.

Mộc Liên Khê đối mắt liền có thể nhìn rõ bản thân mình phản chiếu trong đó.

Hình dáng trông giống mèo sữa*, lông tơ đen nhánh mềm mại, chỉ là có thêm đôi mắt và cặp sừng đỏ rực, trên lưng mọc đôi cánh như con dơi, còn có một cái đuôi như cây đinh ba.

*giống mèo Tuxedo

Chỉ là tuyến thể bị đau một chút, sao anh lại biến thành bộ dạng của một tiểu quỷ rồi!

!

!

Lông tơ cả người run lên, tròng mắt đỏ sậm nhanh chóng khép như mắt mèo lúc nổi đóa, tiểu ác ma vô thức vỗ cánh quẫy đuôi.

Thấy vậy, nam nhân đang túm gáy nhìn anh chằm chằm, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

“Còn lộn xộn nữa, ta sẽ gi.

ết ngươi.

Nam nhân này trông rất trẻ tuổi, chắc chừng hai mươi mấy, trên mình nguyên kiện quân phục trắng, trên vai đính quân hàm thượng tướng.

Nhan sắc tuấn mỹ này đúng là không có gì để chê, gương mặt góc cạnh, sắc sảo rõ nét, giống hệt một chiến hạm tiên tiến nhất có khả năng đánh bại cả một đội quân.

Thân hình cao lớn, so với Lang Nhân* thì cao hơn một chút. Mái tóc màu xanh đậm trong căn phòng tối tăm này càng thêm trầm hơn, mái tóc đổ bóng xuống mí mắt và cánh mũi.

*Chính là Người sói Phó quan

Nhưng hắn không có đeo đai lưng, áo khoác cũng rộng thùng thình, quanh eo và bụng hiện ra vết lõm lớn, xung quanh toàn là máu, xuyên qua lớp băng thấm máu cơ hồ có thể thấy rõ cơ bụng săn chắc.

Trên gương mặt trắng bệt dính vài vệt máu hòa với đôi mắt phượng sắc lạnh tàn nhẫn, có chút khác với lời đồn bên ngoài - thượng tướng trẻ tuổi, đánh bại hải tặc không gian, được mệnh danh là trụ cột của Tinh tế Đế quốc.

So với anh còn giống đại vai ác hơn kìa.

Mộc Liên Khê bị một câu nói ớn lạnh đó dọa sợ không dám động đậy.

Đang lúc anh đang nghĩ mình có nên hô “Cứu giá” không hay cắn răng tiếp tục dùng bộ dạng này đàm phán với Sở Hồi Chu thì bị đối phương ném mạnh lên bàn.

Tiểu ác ma bị ném theo quán tính lăn hai vòng, cái sừng giống tai mèo gập lại giống như cánh máy bay, miễn cưỡng dùng móng vuốt bám lại trên bàn để giữ thăng bằng, ngay sau đó vang lên tiếng súng, viên đạn bắn sượt qua sừng.

Tiểu ác ma xù lông, như biến thành một quả cầu gai đen xì.

Khoảnh khắc viên đạn sượt qua, áo giáp cùng áo choàng đặt trên ghế đổ sập xuống, hất lên một đám bụi mịt mù.

Mộc Liên Khê cân nhắc kích thước thân thể, xem ra không thể nào cường đại như giáp.

Phát giác được tầm mắt Sở Hồi Chu dời tới mình, anh lập tức há mồm lên tiếng.

Đàm phán, tôi muốn đàm phán!

Cứu giá, người đâu mau cứu giá!

Tiểu ác ma phồng lên như quả bóng đen, nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ, thở ra hai tiếng.

“Oa! Oa!

...

.

Mộc Liên Khê nghe được tiếng mình phát ra, giật mình luôn rồi, không tin mà thử lại. Nhưng cho dù anh muốn nói cái gì, lời ra khỏi miệng thống nhất một chữ “Oa oa oa”.

Mộc Liên Khê: ”.

.

.

Ông trời ơi, ông muốn con ch.

ết sao.

Sở Hồi Chu nghe được âm thanh này, môi mỏng hơi nhếch lên, Mộc Liên Khê rõ rằng thấy được chút thích thú trong đó.

“Vừa rồi Thủ lĩnh của ngươi rơi vào kỳ phát tình, sau đó.

.

. ném ngươi ở đây bỏ chạy rồi?”

Trong không khí bớt đi mùi vị khói thuốc súng làm anh thấy dễ chịu đi nhiều, mà pheromone của anh lại biến mất không chút dấu vết khi biến thành tiểu ác ma.

Có vẻ như Sở Hồi Chu không phát hiện anh chính là Thủ lĩnh dị tộc, chỉ coi anh là một tiểu ác ma bình thường.

Trong lòng Mộc Liên Khê bớt căng thẳng.

Cũng đúng thôi, bộ dạng của anh bây giờ so với vị Thủ lĩnh trong lời đồn khác biệt quá lớn, ngay cả thuộc hạ cũng có thể không nhận ra anh.

Nhưng đối phương vừa nói anh rơi vào kỳ phát tình?

Tuyến thể anh tàn tật nha, theo lý không thể nào như vậy chứ.

.

.

Chẳng lẽ việc anh biến thành bộ dạng như này có liên quan tới kỳ phát tình?

Anh không chỉ biến thành đứa nhóc gầy yếu mà thiên phú đỉnh cao nhất trong tộc - hút pheromone của người khác cũng bị yếu đi rồi.

Bởi vì Sở Hồi Chu đứng phía đối diện, nhìn nhau vô số lần, mà một chút dấu hiệu bị hút cạn cũng không có.

Ánh mắt tiểu ác ma lập lòe, lựa chọn trầm mặc.

“Thủ lĩnh dị tộc tới đây đàm phán, vì sao còn đem theo ngươi?”

Họng súng đặt ngay ngắn trước mặt, nam nhân như cũ bất cần, nhưng ngón tay hoàn mỹ khớp với chốt súng, vô cùng chắc chắn, không chút run rẩy dù eo bị thương.

“Oa!

Ta có nói thì ngươi cũng có hiểu đâu!

“Ngươi không biết nói?”

“Oa!

Sở Hồi Chu nheo nheo mắt phượng, đột nhiên duỗi tay ra nghịch nghịch cái sừng.

Sừng tiểu ác ma này thật mềm, nhấn một cái như xoa vào bụng mèo. Sở Hồi Chu nhiều năm cầm súng, lòng bàn tay nổi lên mấy vết chai mỏng. Sừng Mộc Liên Khê bắt đầu ngứa ngứa, nhịn không nổi run lên một cái, lúc run lên còn không tự giác cọ qua lòng bàn tay Sở Hồi Chu, cứ như đang làm nũng vậy.

Bàn tay đang sờ trên sừng dừng lại, lần nữa xách anh lên.

Ánh mắt xanh lam soi xét kỹ tiểu ác ma.

Trong tộc quỷ, từ lúc sinh ra thì có thể kiểm tra xem cấp bậc cao thấp.

Thiên phú càng cao thì sừng mọc càng sớm, màu sắc cũng càng đẹp.

Mặc dù trong tay hắn ác ma này trông có chút đần độn ngu ngốc, lá gan thì nhỏ, động một chút liền xù lông. Nhưng tiểu nhãi con này cái sừng màu đỏ tinh xảo xinh đẹp, pheromone có thể là A+, thậm chí có thể đạt cấp S.

Tiểu ác ma này tám phần là con cháu của quyền quý nào đó trong tộc quỷ, thậm chí.

.

.

“Ngươi là Thủ lĩnh dị tộc.

.

.